Chương 1741

“Họa Họa, bó hoa này là lời cổ vũ của mình dành cho cậu, cũng là tất cả những điều tốt đẹp nhất của mình dành cho cậu, hi vọng có thể sớm được uống rượu mừng của cậu.”

“Cảm ơn cậu Khuê Khuê.”

Đông Họa vô cùng cảm động.

Mãi cho đến khi hôn lễ kết thúc, Nam Khuê vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Vốn cho rằng chỉ là một kì trăng mật đơn giản để trải qua thế giới hai người.

Như vậy cũng đủ khiến cô thỏa mãn.

Không ngờ anh lại giấu cô chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Giống như tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình cô là mơ hồ.

Sau khi kết thúc hôn lễ không lâu, các khách mời đều lần lượt trở về.

Lúc này Vân Thư và Lục Minh Bác cũng mang theo ba đứa nhỏ đến: “Khuê Khuê, Kiến Thành, cha mẹ chúc hai đứa tân hôn hạnh phúc, mong các con sẽ luôn hạnh phúc như vậy.”

“Cha, mẹ, cảm ơn hai người!”

“Hai đứa ở lại chơi mấy ngày, mẹ và cha con sẽ mang ba đứa nhỏ về chăm sóc, đừng lo lắng.”

Sau khi tiễn Vân Thư và Lục Minh Bác đi, Nam Khuê quay sang phía Chu Tiễn Nam và Đông Họa.

“Khuê Khuê, vậy không làm phiền hai người nữa, tụi mình cũng chuẩn bị quay về đây.” Đông Họa chủ động nói.

“Ừm, chú ý an toàn.”

Nam Khuê lập tức nhìn Chu Tiễn Nam: “Tiễn Nam, một cô gái như Họa Họa về tôi không yên tâm, làm phiền anh nhất định phải giúp tôi đưa cô ấy an toàn về đến tận nhà.”

“Được.”

Lúc này Chu Tiễn Nam ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành: “Mượn cô dâu của anh một chút.”

Lục Kiến Thành gật nhẹ đầu.

Anh đứng đón gió biển, nhìn về phía Chu Tiễn Nam và Nam Khuê xem hai người đang nói gì.

Lúc này Chu Tiễn Nam đang cầm một chiếc hộp đưa cho Nam Khuê: “Khuê Khuê, tân hôn hạnh phúc, đây là quà tôi tặng cho em.”

“Tiễn Nam, anh quá khách sáo rồi!”

Nam Khuê có chút xấu hổ nhận lấy.

Còn cả những tâm ý của Tiễn Nam đối với cô, cô càng không biết nhận lấy như thế nào.

Những năm này Tiễn Nam đều ở bên cạnh cô.

Mỗi khi cô gặp khó khăn nhất, lúc cô cần trợ giúp nhất, anh ấy đều ở bên cạnh cô.

Mặc dù có lời chưa nói, anh ấy cũng không làm nhưng hai người đều hiểu rõ.

“Tiễn Nam, tôi không thể quà của anh được.”

“Nhận đi!” Ánh mắt Chu Tiễn Nam mang theo chút thương cảm nhàn nhạt: “Không phải là món quà quý giá gì, hơn nữa…”

Anh ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Khuê Khuê, đây là món quà cuối cùng tôi tặng em.”

Anh ấy đã nói như vậy, Nam Khuê cũng không thể từ chối được nữa.