Chương 1742

Cô gật nhẹ đầu rồi nhận lấy.

Đồng thời nở nụ cười nhẹ: “Tiễn Nam, cảm ơn anh!”

“Không chỉ vì món quà này mà còn cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, cảm ơn sự ấm áp và cảm động mà anh đã mang đến cho tôi.”

Chu Tiễn Nam nhìn về phía Nam Khuê.

Lần này ánh mắt anh ấy không còn kiềm chế nữa mà là tham lam và si ngốc nhìn cô.

Vì đây là lần cuối cùng, cho nên anh ấy muốn mình buông thả một lần.

Quãng đời còn lại, từ nay về sau đều sẽ không còn nữa.

“Khuê Khuê, tôi có thể ôm em một lần không?”

Nam Khuê nghe câu hỏi đột ngột của anh mà ngẩn người.

Cô biết Lục Kiến Thành thật ra đang đứng cách đó không xa nhìn họ.

Thấy cô do dự, Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng nói: “Sợ anh ấy ghen sao?”

“Ừm.” Nam Khuê cũng không giấu mà gật đầu.

Chu Tiễn Nam hơi nhếch miệng, thoải mái bật cười: “Vậy thì tốt rồi, tôi chính là muốn để anh ấy biết, nếu như anh ấy không quý trọng thì sau này em lúc nào cũng có thể bị người khác cướp đi.”

“Cho nên nhất định phải từng giây từng phút ý thức được nguy cơ.”

Nam Khuê còn chưa kịp phản ứng với câu nói của Chu Tiễn Nam.

Đột nhiên anh ấy ôm lấy Nam Khuê.

Lời nói ra vẫn dịu dàng như ngày trước, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt.

“Khuê Khuê, nhất định phải thật hạnh phúc!”

“Chỉ có khi em hạnh phúc thì tôi mới yên tâm hạnh phúc được.”

Cách đó không xa, Lục Kiến Thành nhìn hai người đang ôm nhau, trái tim như bị xiết lại.

Hai tay nắm chặt, bước chân đã nâng lên định bước đến, anh gần như muốn xông tới.

Nhưng cuối cùng lí trí chiến thắng tình cảm.

Anh nói với chính mình, không thể xúc động được.

Không phải như những gì anh tưởng tượng.

Anh nên tin tưởng Chu Tiễn Nam, cũng nên tin tưởng Khuê Khuê, tin vợ của mình.

Tin tưởng là bước đầu tiên mà vợ chồng họ học được.

Chu Tiễn Nam nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc kim đồng hồ chỉ đúng đến 12 giờ, vừa tròn một phút.

Anh ấy lập tức buông tay thả Nam Khuê ra.

“Khuê Khuê, hôm nay em mặc áo cưới rất rất đẹp!”

“Tạm biệt, chăm sóc bản thân thật tốt!”

Nói xong Chu Tiễn Nam xoay người đi về phía trước.

Anh vừa đi vừa vẫy tay với Nam Khuê.

Sau đó nói câu cuối cùng: “Quà tôi tặng nhất định phải xem thật kĩ, nhớ là phải xem chung với Lục Kiến Thành.”