Chương 1743

Bóng dáng anh ấy nhanh chóng bước đi xa.

“Được.”

Nam Khuê đưa tay lên thành hình cái loa, nghiêm túc trả lời.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Tiễn Nam nâng miệng nở nụ cười nhạt.

Trong lòng lại nói thêm một lần nữa: “Phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.”

“Tổng giám đốc Lục, vậy tôi và anh Chu về trước, chúc anh và Khuê Khuê mãi mãi hạnh phúc bên nhau.” Tạm biệt xong Lục Kiến Thành, Đông Họa lập tức chạy theo Chu Tiễn Nam.

Lục Kiến Thành cũng đi đến chỗ Nam Khuê, anh không chần chừ mà ôm Nam Khuê vào lòng.

“Ông xã, anh thả em ra đi!” Nam Khuê giật mình, không ngờ anh lại đột ngột ôm lấy mình như vậy.

“Không thả, cả đời cũng không thả.”

Nam Khuê nhìn khuôn mặt đen sì của anh, bất giác bật cười: “Ông xã, anh ghen sao?”

“Mặc dù biết không nên ghen, cũng biết giữa hai người không có gì, nhưng…” Lục Kiến Thành thất bại nói: “Anh vẫn không nhịn được.”

“Đúng là một yêu tinh khiến người khác mệt lòng.” Anh gần như cắn răng nói.

Nam Khuê vui vẻ cười, một tay xoa mặt anh: “Nói như vậy thì ông Lục đang trách bà Lục sao?”

“Ừm, ai bảo bà Lục không nghe lời, lại còn không ngừng chạy trong lòng ông Lục.”

Nam Khuê đặt một ngón lên lồng ngực anh, cố ý nói: “Vậy… Nếu như ông Lục không thích thì bà Lục nhảy ra khỏi đây là được rồi, đổi một chỗ ở mới.”

Ánh mắt “hung dữ” của Lục Kiến Thành lập tức nhìn cô, anh để tay cô lên tim mình: “Sau này em chỉ có thể ở chỗ này, chỗ nào cũng không cho ở.”

“Nếu bà Lục đã nghịch như vậy thì anh sẽ phán em bị giam giữ vĩnh viễn, mãi mãi không được rời đi.”

“Bà Lục nhận lệnh!”

Dưới ánh nắng mỹ lệ, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê, hai người từ từ đi về biệt thự.

“Chiếc váy cưới này rất nặng, ông xã, anh có mệt không?”

“Không mệt!”

Gió biển nhẹ nhàng thổi.

Màn sa trên đầu Nam Khuê bị thổi bay lên như một giấc mộng xinh đẹp.

Ngay khi hai người vừa vào cổng lớn biệt thư thì đột nhiên thấy Trần Tranh, cả hai đều hơi bất ngờ.

“Trần Tranh, sao anh vẫn chưa về?” Nam Khuê hỏi.

Đồng thời nhìn Lục Kiến Thành: “Ông xã, anh thả em xuống trước đã.”

Lục Kiến Thành không chỉ không thả mà còn ôm cô chặt hơn.

Người đàn ông này rất xấu tính, lại còn ghen tị.

Hôm nay đã gánh một vạc dấm lớn rồi đấy.

“Thiếu phu nhân không cần cẩn thận như vậy, bây giờ cô đã là vợ của tổng giám đốc Lục, ngài ấy ôm cô là chuyện đương nhiên.”

“Tôi ở lại là vì muốn nói mấy câu với cô và tổng giám đốc Lục.”

Nam Khuê hỏi: “Lời gì?”

 

Trần Tranh lấy ra một tập tài liệu, tự mình đưa đến rồi nói: “Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục, đây là đơn từ chức của tôi, theo thời gian thì hôm nay cũng là ngày kí cuối của tôi.”

“Anh muốn từ chức?” Nam Khuê rất bất ngờ.

“Khi trợ lí Lâm thuê tôi đã nói một yêu cầu, cho dù có xảy ra chuyện gì nhất định phải bảo vệ tốt thiếu phu nhân.”

“Trong thời gian này tôi vẫn luôn nhớ lời thư kí Lâm nói. Nhưng bây giờ tổng giám đốc Lục đã quay về, thiếu phu nhân có ngài ấy bảo vệ, đã an toàn và hạnh phúc, cho nên tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, đã đến lúc rời đi rồi.”

“Thiếu phu nhân, cô là người tốt nhất mà tôi từng gặp, hi vọng cô và tổng giám đốc Lục mãi mãi hạnh phúc.”