Chương 185

Cô bước tới: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

“Ừm, tạm thời bí mật, một lát nữa rồi nói cho cậu.”

Nam Khuê mua chiếc váy màu be kia, khi hai người ra cửa, cô lại có chút do dự nhìn Lâm Niệm Sơ: “Niệm Niệm, bộ đồ tây kia cậu quyết định không mua hả?”

Lâm Niệm Sơ có chút chột dạ lập tức nói: “Không mua, tớ mua để làm gì, tớ chỉ tuỳ tiện xem một chút, hơn nữa quần áo của đàn ông, tớ có thể mua cho ai được chứ?”

“Thật sao? Cậu chắc chắn không mua?” Nam Khuê chớp mắt, ranh mãnh hỏi.

“Ừm, không mua.” Lâm Niệm Sơ chắc chắn.

Nam Khuê quay lại bước vào trong: “Cậu không mua thì tớ mua vậy.”

“Ơ, cậu mua làm gì? Khuê Khuê, chắc không phải cậu muốn tặng cho Lục Kiến Thành đó chứ? Cái tên tra nam đó, đúng là uổng công có cô vợ xinh đẹp như hoa như Khuê Khuê của chúng ta, tớ còn đang muốn mắng thẳng vào mặt anh ta, cậu còn mua quần áo cho anh ta.”

Nam Khuê cười mỉm rồi giải thích: ‘Đương nhiên là không phải rồi, tớ mua để làm quà tặng người ta.”

“Tặng quà? Tặng cho ai?” Lâm Niệm Sơ hỏi lại ngay.

Nam Khuê cười ranh mãnh giống như dáng vẻ vừa rồi của Lâm Niệm Sơ: “Bây giờ không nói được, tớ cũng phải giữ bí mật.”

Bộ đồ được đóng gói đựng trong hộp rất đẹp. Khi Nam Khuê cầm hoá đơn đi thanh toán, lông mày Lâm Niệm Sơ nhíu chặt lại, trong lòng cô có chút dao động, thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ấy đã thích bộ đồ tây đó rồi.

Hoắc Ti Yến nghiêm túc như vậy, bình thường chỉ mặc đồ màu đen, nếu như mặc bộ vest màu xanh này lên chắc chắn sẽ rất có khí chất, rất ngầu, cũng sẽ không quá già.

Nhưng mà nên dùng thân phận gì để tặng cho anh ta đây?

Lâm Niệm Sơ cắn chặt môi, cuối cùng vẫn do dự rồi.

Nam Khuê đã thanh toán xong rồi, khi ra ngoài Nam Khuê lại đưa bộ đồ tây trong tay cho Lâm Niệm Sơ: “Mượn hoa dâng Phật, tớ dùng tiền của Lục Kiến Thành mua tặng cậu.”

“Tặng cho tớ?” Lâm Niệm Sơ kinh ngạc.

“Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi, tuy là bây giờ cậu đang rất bận, đa số thời gian sẽ phải quay phim, hai người chúng ta cũng ít gặp mặt hơn, nhưng trong lòng cậu đang nghĩ gì tớ còn không nhìn ra sao?” Nam Khuê nói liền một mạch.

“Hôm đó tớ định hỏi cậu và Hoắc Ti Yến đang ở bên nhau sao?”

“Không có.” Cái câu hỏi này Lâm Niệm Sơ trả lời rất dứt khoát. “Tuy là không rõ hiện giờ hai chúng tớ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng có một chuyện tớ có thể khẳng định, hiện giờ giữa chúng tớ không thể coi là người yêu được.”

“Khuê Khuê, bây giờ trong lòng tớ đang rất loạn, bây giờ đến bản thân tớ cũng không rõ giữa chúng tớ được coi là gì của nhau.”

Nam Khuê đưa bộ đồ tây cho Lâm Niệm Sơ: “Nếu như thích thì cứ thử xem sao.”

“Tuy là tớ từng chịu tổn thương trong tình cảm, cả người đầy thương tích, nhưng mà Niệm Niệm à, tớ vẫn cảm thấy tại thời thanh xuân đẹp nhất này mà có thể gặp được một người mình thích là rất khó, có người có thể đến cuối đời cũng không gặp được người mình thích, lại có người dù đã gặp được nhưng lại rụt rè nhút nhát nên bỏ lỡ nhau.”

“Có thể kết cục của tớ không đẹp, cuộc hôn nhân của tớ cũng không hoàn mỹ, nhưng tớ vẫn cảm thấy mình rất may mắn khi có thể yêu một người hết lòng, tớ không hề thấy hối hận, thật đó, một chút cũng không.”