Chương 205

Đỗ Bằng lập tức ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Hình như khá khó, nhưng ngoài lúc có nhiệm vụ ra, chỉ cần thấy hay trong thời gian rảnh thì nhất định phải trả lời lại.”

“Cậu xác định cậu chưa từng yêu đương?” Đôi mắt đen nhánh của Chu Tiễn Nam nhìn lướt qua cậu ấy.

“Sếp, thật sự không có mà, em còn có thể lừa anh được sao.”

Đỗ Bằng nói xong thì chạy: “Sếp, em về trước đây, một ngày nghỉ tốt đẹp như vậy anh đừng có về đội nữa, mau về nhà đi.”

“Ừm, lát nữa tôi về.”

Sau khi Đỗ Bằng đi, Chu Tiễn Nam mở điện thoại, lên baidu tìm ba chữ “Lục Kiến Thành”.

Màn hình nhanh chóng hiện ra tin tức của anh, tốc độ của anh ấy rất nhanh, mấy phút đã đọc xong.

Nhưng dù là ở đâu thì thân phận của Lục Kiến Thành đều là “chưa lập gia đình”.

Cũng không phải là “đã kết hôn”.

Chu Tiễn Nam gọi một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng nhận điện thoại: “Chị nghe nói lần này em được nghỉ một tuần, lúc nào về? Em đúng là không có lương tâm, mẹ nhớ em muốn chết còn em thì hay rồi, có kỳ nghỉ thì lại ngâm mình trong đội, Chu Tiễn Nam, em nhớ cho rõ, em không phải trẻ mồ côi, em là người có gia đình.”

Anh ấy lập tức đưa điện thoại ra xa một chút, chờ bên kia lải nhải xong anh ấy mới đặt điện thoại lên tai.

Chu Cẩm vừa đi giày cao gót đến phòng họp vừa nghe điện thoại, dáng vẻ khí thế hiên ngang người bình thường căn bản không sánh bằng được.

Trợ lý bên cạnh thấy cô ấy đang gọi điện thoại, lúc đưa hồ sơ lên hạ thấp giọng: “Tổng giám đốc Chu, ngài xem thử đi.”

Chu Cẩm vừa nhìn hồ sơ trên tay vừa tiếp tục nói: “Hôm nay em có về nhà không?”

“Chị, lát nữa em sẽ về.”

“Chu Tiễn Nam, tốt nhất em nói được thì làm được, nếu không nhất định chị sẽ cho người đến áp em về.”

“Chị chắc chắn chị cho người đi áp em về?”

Cảm thấy Chu Cẩm đang chuẩn bị nổi giận, Chu Tiễn Nam lập tức cười nói: “Được rồi mà chị, em đùa thôi.”

“Em có chuyện muốn nhờ chị giúp một tay.”

“Giúp?” Chu Cẩm ngả người vào lưng ghế sopha, cười khẽ: “Ôi, đúng là chuyện lạ, Chu Tiễn Nam em mà cũng có lúc cần chị giúp sao, chị nhớ em là một người đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng mà.”

Chu Tiễn Nam biết mẹ và chị vẫn luôn canh cánh trong lòng việc anh ấy một mình giấu diếm họ để đến trường cảnh sát.

Nhưng canh cánh trong lòng thì thế nào, cuối cùng vẫn yêu thương đứa em trai này, cho dù một ngàn lần, một vạn lần không muốn vẫn đồng ý.

“Chị, chị yên tâm, một tuần này em sẽ ở nhà với chị và mẹ.”

Lúc này Chu Cẩm mới vui vẻ: “Nói đi, chuyện gì?”

“Lục Kiến Thành.” Chu Tiễn Nam nói ra ba chữ: “Em muốn hiểu rõ về anh ta.”

Chu Gấm nghe xong lập tức kinh hãi nhảy lên từ sopha, kinh ngạc hỏi: “Lục Kiến Thành?”