Chương 206

“Em điều tra anh ta làm gì? Mục tiêu tiếp theo của mấy đứa là anh ta?”

“Chị, chị nghĩ đi đâu vậy? Nếu như anh ta là mục tiêu của em thì em còn có thể nói cho chị sao?”

Chu Cẩm lập tức hiểu rõ: “Cũng đúng nha. Vậy em điều tra anh ta làm gì?”

“Người em thấy hứng thú, tóm lại chị giúp em điều tra thêm, nhất là tình trạng hôn nhân hiện tại của anh ta, em muốn biết rốt cuộc anh ta đã kết hôn hay chưa.”

“Tình trạng hôn nhân?” Chu Cẩm vừa lẩm bẩm vừa nhớ lại: “Hình như anh ta đã kết hôn.”

“Nghe nói ông cụ Lục làm chủ, hai người lãnh chứng, không tổ chức hôn lễ, hơn nữa thân phận của cô gái kia cũng rất thần bí, người nhà họ Lục chưa từng công khai, nhưng em biết những chuyện này để làm gì?”

“Hả? Chu Tiễn Nam, không phải em là…”

“Chị, trong đầu chị lại nghĩ cái gì vậy?”

Chu Cẩm còn chưa nói hết, Chu Tiễn Nam đã đoán được cô ấy muốn nói gì.

“Tóm lại chị giúp em điều tra người này.” Chu Tiễn Nam nói xong thì cúp điện thoại.

“Đúng là đồ không có lương tâm.” Chu Cẩm vừa nói vừa thả đồ trong tay xuống, sau đó nói cho trợ lý: “Gọi điện thoại về cho nhà tôi, nói trong nhà chuẩn bị thêm mấy món nó thích ăn nữa.”

“Được, tổng giám đốc Chu, tôi lập tức đi gọi.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam nhìn giao diện wechat một lúc, cuối cùng trả lời: “Được.”

Nam Khuê trả lời rất nhanh: “Khi nào anh có thời gian?”

“Tuần này tôi được nghỉ.”

“Được, vậy đến lúc đó tôi nhắn lại cho anh.”

Thấy Nam Khuê luôn cúi đầu trả lời tin nhắn, không hiểu sao Lục Kiến Thành cảm thấy ghen tị.

Nhất là khi nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng anh càng không bình tĩnh hơn, trầm mặt hỏi: “Tin nhắn của ai vậy?”

“Không ai cả.”

Nam Khuê cầm điện thoại, bình tĩnh trả lời.

Mặt Lục Kiến Thành lập tức trầm xuống: “Là người đàn ông họ Chu kia?”

“Không phải anh ấy.”

Nam Khuê vừa nói xong đã cảm thấy tốc độ xe nhanh hơn.

Cũng may dù lần này nhanh nhưng không giống như đua xe lần trước, chỉ nhanh hơn xe bình thường một chút mà thôi.

Năm phút sau xe về đến nhà.

Lục Kiến Thành không lái xe vào nhà để xe mà trực tiếp dừng lại ở cửa chính.

“Sao lại dừng ở đây?” Nam Khuê bực bội.

Một giây sau Lục Kiến Thành trực tiếp mở cửa xe kéo cô xuống.

Sức của anh rất lớn, bước chân lại nhanh.

Nam Khuê có chút không theo kịp, chỉ có thể gọi theo: “Lục Kiến Thành, anh đi chậm một chút, tôi theo không kịp.”