Chương 207

Lục Kiến Thành như không nghe thấy, vẫn đi nhanh về phía trước như cũ, Nam Khuê muốn thoát khỏi tay anh nhưng Lục Kiến Thành luôn nắm lấy tay cô, căn bản không cho cô cơ hội lấy tay ra.

“Lục Kiến Thành…”

Khi Nam Khuê gọi tên anh lần nữa thì cũng đã đến cửa.

Bịch một tiếng, cửa mở.

Lục Kiến Thành không dùng tay mà trực tiếp đá cửa ra.

Trong chớp mắt, Nam Khuê cảm giác có một sức mạnh kéo cô vào trong, Lục Kiến Thành xoay người, trực tiếp chặn cô lại giữa cửa.

Vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa sức lại lớn nên Nam Khuê không kịp chuẩn bị, xương sau lưng bị va đau nhức.

Quan trọng hơn nữa, ánh mắt của Lục Kiến Thành quá dọa người.

Ánh mắt vô cùng tối tăm.

Nam Khuê có chút sợ hãi.

“Lục Kiến…” Thành, anh làm sao thế?

Cô mới nói được hai chữ, môi đã bị chặn lại.

Lần này còn điên cuồng hơn lần trước.

Có thể do ở nhà nên anh không cố kị gì, hoàn toàn làm theo bản năng, cuối cùng cũng không cần kiềm chế.

Nam Khuê nắm chặt tay, cô muốn đẩy anh ra, muốn chạy trốn, muốn cách anh thật xa.

Nhưng Lục Kiến Thành cứng như sắt vậy, hai cánh tay anh chống trên cửa, trực tiếp vây cô lại giữa hai tay và cửa, Nam Khuê căn bản không có khả năng phản kháng.

Sau lưng cũng không còn chỗ lùi, lưng cô chỉ có thể dán chặt vào cửa để mặc anh hôn.

Lục Kiến Thành vô cùng, vô cùng đáng sợ.

Nam Khuê cảm thấy anh giống như bị điên vậy, hung hăng, không có chút dịu dàng nào.

Không ngừng chiếm đoạt lấy cô.

“Lục Kiến Thành, tôi không muốn, tôi không đồng ý.” Nam Khuê vất vả vùng vẫy một lúc, thở hổn hển biểu hiện sự chống cự của mình.

Nhưng Lục Kiến Thành giống như không nghe thấy vậy.

Một tay anh ôm eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, hôn càng điên cuồng hơn.

Ánh mắt Lục Kiến Thành đỏ hồng, anh cũng cảm thấy mình điên rồi.

Anh vẫn luôn khống chế rất tốt cảm xúc của mình, có thể nói là hoàn hảo, nhưng hôm nay anh hoàn toàn phá vỡ điều đó.

Không biết vì sao anh rất tức giận, vô cùng tức giận.

Chỉ cần vừa nghĩ đến người đàn ông kia, anh chỉ muốn biến Nam Khuê thành của mình.

Đột nhiên trên miệng truyền đến sự đau đớn, tiếp đó, mùi máu tươi nhanh chóng lan ra toàn bộ khoang miệng.

Lúc này Lục Kiến Thành mới ý thức được xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn không buông ra.