Chương 208

Nam Khuê hạ quyết tâm, lại há miệng dùng sức cắn một cái.

“A…”

Lục Kiến Thành kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng buông Nam Khuê ra.

Hai mắt Nam Khuê đỏ bừng, cơ thể run rẩy nhìn anh chằm chằm: “Lục Kiến Thành, là anh ép tôi, tôi đã nói anh mau thả tôi ra rồi.”

Trên môi hai người đều là máu, dưới ánh đèn lại có chút kiều diễm.

Nhất là Lục Kiến Thành, da anh rất trắng, lúc này môi đỏ hòa với máu tươi, cộng thêm với ý cười như có như không càng khiến anh tà mị hơn, vừa đẹp vừa gợi cảm.

“Quả nhiên là không muốn.”

Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài trắng trẻo tinh tế lau đi vết máu tươi ở khóe miệng, đột nhiên bật cười.

Nụ cười kia có chút yêu diễm, anh lập tức hỏi lại: “Nhưng không muốn thì phải làm sao đây? Không muốn anh cũng hôn.”

“Dưa hái xanh không ngọt.” Nam Khuê nhìn anh, chỉ nói đúng một câu.

Lục Kiến Thành cười: “Ngọt hay không ngọt thì phải nếm mới biết được.”

“Anh cảm thấy ngọt là được rồi.”

“Lục kiến Thành…” Nam Khuê tức giận gọi tên anh.

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Nam Khuê, có phải em đã quên mất mình là người đã kết hôn không?”

“Đương nhiên tôi không quên.”

Sao cô có thể quên chứ, từ ngày gả cho anh, ngày đầu tiên trở thành cô dâu của anh, trở thành vợ của anh, cô lúc nào cũng nhớ kỹ.

Người quên đều là anh.

“Vậy là tốt rồi.” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Cách xa người đàn ông kia ra một chút.”

Không hiểu sao anh rất không thích người đàn ông kia.

“Lục Kiến Thành, tôi chỉ kết thêm một người bạn mà thôi, tôi cũng không vượt quá giới hạn, anh như vậy là công bằng với tôi sao?” Nam Khuê tức giận.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn từ wechat.

Nam Khuê theo bản năng lấy điện thoại ra nhưng lại bị Lục Kiến Thành lấy mất.

“Anh trả điện thoại cho tôi.” Nam Khuê vươn tay muốn lấy lại.

Lục Kiến Thành vốn không muốn nhìn điện thoại di động của cô, nhưng sự quan tâm và khẩn trương này của cô càng khiến trong lòng anh khó chịu hơn.

Anh cố ý nâng tay lên cao: “Vì một tin nhắn mà khẩn trương vậy sao? Là anh ta gửi?”

“Vừa rồi em ngồi trên xe vẫn luôn nhắn tin với anh ta, đúng không?”

Nam Khuê mím môi, không trả lời.

Lục Kiến Thành tức đến mức hai mắt đỏ bừng, anh hi vọng nghe được cô nói không phải, không phải người đàn ông kia.

Nhưng nét mắt cô đã nói rõ tất cả.