Chương 226

“Thật sao? Kiến Thành, anh nói xem em có phải sẽ… hay không…”

Lời trong miệng Phương Thanh Liên còn chưa dứt, Lục Kiến Thành lập tức nghiêm túc ngăn lại: “Thanh Liên, anh không cho em nói chữ kia.”

Ngay lúc này “120” đến.

Lục Kiến Thành lập tức ôm Lấy Phương Thanh Liên xông ra ngoài.

Cả trái tim Nam Khuê trống rỗng, hoàn toàn không ý thức được cô đang đứng ở cửa.

Lúc Lục Kiến Thành xông tới, thấy cô chặn đường, lập tức lớn tiếng quát: “Tránh ra, mau tránh ra.”

Nam Khuê ngơ ngác tránh ra, trơ mắt nhìn Lục Kiến Thành ôm Phương Thanh Liên lao ra ngoài.

Đương nhiên anh sẽ không biết, bởi vì tốc độ anh xông tới quá nhanh, cô bất ngờ bị anh đụng ngã trên mặt đất, đầu gối đập thẳng vào góc bàn.

Ngay lập tức, cơn đau như kim châm muối xát từ xương cốt truyền đến toàn thân.

Góc bàn vừa cứng vừa bén nhọn đâm vào xương cốt của cô, sao lại không đau chứ?

Đầu gối của cô, ngay lập tức tím tái một mảng lớn, máu cũng chảy ra.

Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy Lục Kiến Thành.

Anh ôm Phương Thanh Liên, dừng bước, ánh mắt nhìn về phía cô.

Nam Khuê cũng nhìn về phía anh, tuy rằng đau, nhưng trong lòng cô rốt cuộc cũng có chút mong chờ.

Cô muốn xem liệu anh có thể dừng lại vì cô hay không.

Có thể không?

Anh có thể không?

Tuy nhiên, Nam Khuê đã thất vọng.

Lục Kiến Thành chỉ nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó ôm Phương Thanh Liên nhanh chóng chạy ra ngoài.

“A…”

Cô mỉm cười, không thể nói rõ trong lòng có cảm nhận gì.

Vịn một góc ghế, cô đứng lên một cách khó khăn.

Vừa đứng thẳng người, cô đã đau đến mức nhíu mày, trên đùi lại truyền đến cảm giác đau rát.

Cố gắng chống đỡ, cô đi ra ngoài.

Đến cửa nhà hàng, bên ngoài có một chiếc xe cấp cứu.

Lục Kiến Thành bế Phương Thanh Liên vào trong xe, cách đám người, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nam Khuê.

Cô đi chầm chậm, đi rất khó khăn.

Trong đầu Lục Kiến Thành lập tức hiện lên cảnh cô vừa ngã xuống phòng. Anh vốn tưởng rằng trong phòng trải thảm thật dày, cô ngã xuống có thể hơi đau một chút, nhưng chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại.

Nhưng bây giờ xem ra, anh đã sai rồi, Nam Khuê bị thương rất nặng.

Tình trạng của cô không tốt chút nào, rất đáng lo ngại.

Nhìn về phía cô, Lục Kiến Thành theo bản năng chuẩn bị đi qua.