Chương 227

Tuy nhiên, đúng lúc này, Phương Thanh Liên đột nhiên nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đáng thương mở miệng: “Kiến Thành, đừng đi, cầu xin anh đừng đi.”

“Em thật sự rất sợ, em thật sự rất sợ, anh ở cùng em được không?”

Nhìn Phương Thanh Liên khóc lóc, toàn thân run lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy anh, tựa như cầm một cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Cuối cùng Lục Kiến Thành dừng bước, an ủi: “Được, anh không đi.”

“Yên tâm, em sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm.”

Phương Thanh Liên đưa tay, ôm chặt cả cánh tay anh, hoàn toàn không buông ra chút nào.

Sau đó cánh cửa xe cứu thương đóng lại.

Nam Khuê nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, cũng nhìn Phương Thanh Liên ôm cánh tay Lục Kiến Thành, dần dần biến mất trước mắt cô.

Rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt nằm ở hốc mắt.

Trong đôi mắt đẫm lệ mơ màng, xuyên qua làn sương mờ ảo, cô nhìn Lục Kiến Thành càng ngày càng xa cô, càng ngày càng xa…

Rất nhanh, tiếng xe cấp cứu vang lên, chiếc xe nhanh chóng biến mất ở giữa đường.

Mà cô vẫn đứng ở cửa nhà hàng, sững sờ nhìn anh.

Không, là nhìn bọn họ, càng xa.

Xe đã đi hơn mười phút, nhưng Nam Khuê vẫn ngơ ngác đứng đó.

Gió đêm, lạnh lẽo, nhiệt độ càng giảm mạnh.

Nam Khuê đứng trong gió lạnh, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng xe cứu thương vừa rời đi.

Lúc đầu, cô nhìn vào hướng mà xe cứu thương rời đi;

Nhưng sau đó, ngay cả chính cô cũng không biết cuộc cô đang nhìn cái gì, đang mong đợi cái gì.

Đêm, trời càng trở nên lạnh hơn.

Nam Khuê đứng đó, nhanh chóng cảm thấy lạnh lẽo.

Thân thể của cô đã lạnh ngắt.

Trong gió lạnh, cô ăn mặc mỏng manh, chỉ có bộ quần áo vừa mới thay từ trong nhà vội vàng đi ra ngoài, căn bản không đủ để chống lại sự lạnh lẽo của gió đêm.

Đôi chân thon dài của cô, không có gì che chắn cứ thế lộ ra trong gió lạnh, rất lạnh, rất lạnh.

Có thể là do quá lạnh, thậm chí ngay cả đau cô cũng không cảm giác được.

Ừ, lạnh.

Quá lạnh.

Ngay cả thời tiết hôm nay cũng đặc biệt khác thường, những năm trước vào lúc này, chưa từng lạnh như vậy.

Lúc Lâm Tiêu lái xe tới, nhìn thấy dáng vẻ của Nam Khuê: Cô yên lặng đứng trong gió lạnh, không nói gì.

“Thiếu phu nhân, tôi đến đón cô.”

“Trời rất lạnh, nhanh lên xe thôi!” Lâm Tiêu nói.

Nam Khuê thản nhiên nhìn cậu ta, cũng không nói gì.

Sau đó, cô bước lên xe.