CHƯƠNG 19

“Ông ta không vui là chuyện của ông ta!”

Bắc Minh Quân hừ mũi một tiếng, tiếp tục đi về phía cuối hành lang của khách sạn.

Hình Uy cầm bản vẽ trên tay, cuối cùng vẫn không dám đưa ra.

Đi theo sau ông chủ, không dám chậm trễ.

Anh ta lấy can đảm nói tiếp:

“Ông chủ, đêm nay ông thật sự không quay về sao? Ông cụ nói cô Bùi sẽ đến, dặn ông chủ nhất định phải về…”

Bước chân đột nhiên dừng lại.

Không khí trở nên lạnh lẽo!

Hiển nhiên là Hình Uy trước một câu ông cụ, sau một câu ông cụ đã làm cho người nào đó tức giận.

Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc Hình Uy một cái.

“Đây là lần thứ ba cậu nhắc tới chuyện này! Hình Uy, rốt cuộc cậu là thuộc hạ của tôi hay là tay sai của ông ta?”

Lông mày hình lưỡi kiếm nhíu lại vẻ không vui.

Nhưng nhanh chóng được che giấu đi, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước.

Có nghĩa là anh không muốn nghe đến lần thứ tư!

Hình Uy khó xử cúi thấp đầu, xem ra đêm nay ông chủ không định về nhà.

“Xin lỗi ông chủ, là thuộc hạ nhiều chuyện.”

Hình Uy đi theo bên cạnh Bắc Minh Quân nhiều năm nay, hiểu rất rõ tính cách của anh.

Hình Uy nghĩ tới mình sẽ phải chịu hình phạt của ông cụ thì cảm thấy đau đầu.

Anh nheo mắt liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Hình Uy.

Bắc Minh Quân tiếp tục bước đi.

Đến khi tới trước cửa phòng tổng thống thì khóe miệng hơi cong lên, lúc này mới nói:

“Nếu ông ta còn thúc giục thì nói tôi đã uống say trong buổi tiệc tối nay.”

Hình Uy vừa nghe thì lập tức thẳng lưng, cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.

Không ngờ ông chủ vẫn giúp mình giải vây.

“Vâng, ông chủ!” Hình Uy vội vàng lấy thẻ phòng ra: “Để thuộc hạ mở cửa cho ngài.”

Lạch… cạch.

Cánh cửa dày nặng bằng gỗ tử đàn được điêu khắc hình rồng tự động mở ra.

Bắc Minh Quân dáng người cao lớn đi vào phòng.

Hình Uy đứng ở cửa, nói có vẻ rụt rè ậm ờ.

“Chuyện đó, ông chủ… Cậu chủ Trình Trình nói tôi nhắc nhở ngài, tháng này cậu ấy đã học xong chương trình lớp 5 tiểu học rồi… Cho nên, ông chủ phải thả thú cưng của cậu chủ ra, ngài đã nhốt nó một tháng rồi…”

Con nhà người ta được năm tuổi còn chưa vào tiểu học đâu.

Vậy mà cậu chủ nhỏ Trình Trình nhà anh ta đã tốt nghiệp tiểu học rồi.

Quả nhiên là được thừa hưởng gen di truyền xuất sắc của nhà họ Bắc Minh.