CHƯƠNG 20

Hình Uy vô cùng khâm phục.

Bắc Minh Quân khẽ chau mày.

Anh liếc mắt nhìn Hình Uy một cái.

Khóe môi có chút dịu dàng khó phát hiện: “Thật sao! Thằng nhóc kia cũng bắt đầu biết uy hiếp tôi rồi sao?”

“A, cậu chủ nhỏ Trình Trình tuyệt đối không dám, chỉ bởi vì thời hạn một tháng đã đến, nói thuộc hạ nhắc nhở ông chủ một tiếng…”

Trán Hình Uy toát ra mồ hôi lạnh.

Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn không hiểu được cách thức chung sống của ông chủ và cậu chủ nhỏ Trình Trình.

Chỉ sợ nói một câu không tốt thì ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai ba con bọn họ.

Mặc dù bây giờ Hình Uy đang nói đến con trai ruột của anh nhưng ánh mắt của Bắc Minh Quân vẫn lạnh băng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Chỉ là khóe môi mím lại, sau đó gật đầu nói:

“Vậy thì thả thú cưng của nó ra…”

Hình Uy vui mừng: “Vâng, thuộc hạ đi ngay…”

“Nửa ngày!” Bắc Minh Quân lại lạnh lùng nói hai chữ: “Chỉ cho nó chơi nửa ngày rồi nhốt lại.”

Nụ cười của Hình Uy cứng đờ.

Thật là quá nghiêm khắc.

Nhưng anh ta không dám làm trái ý ông chủ.

“Vâng, ông chủ! Ngài nghỉ ngơi đi, thuộc hạ cáo lui.”

Haiz, cậu chủ nhỏ Trình Trình thật là đáng thương.

Thú cưng của cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng thật là đáng thương…

Nhưng đáng thương nhất vẫn là anh ta, lần này quay về báo cáo với cậu chủ nhỏ Trình Trình thế nào đây?

Cửa phòng đóng lại.

Phòng tổng thống xa hoa trở lại vẻ yên tĩnh.

Bắc Minh Quân cũng không bật đèn.

Dường như những năm nay anh đã quen sống trong bóng tối rồi.

Cho dù là căn phòng xa hoa thì tắt đèn đi cũng giống nhau mà thôi.

Anh thay giày, vừa đi về phía phòng tắm.

Vừa cởi quần áo trên người xuống.

Vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Dòng nước như thác nước chảy xuống cả người anh…

Có lẽ đã uống mấy ly trong buổi tiệc tối nay nên sau khi Bắc Minh Quân tắm xong,

anh đi vào phòng ngủ tối đen.

Trên người không mặc gì, ngả đầu nằm xuống giường lớn.

Hoàn toàn không phát hiện được điều gì khác thường, chỉ ngửi thấy một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ…