Chương 45

Không thì để vợ cũ đến thử một lần xem sao?

Trưa hôm đó, Mộc Vân đưa con trai của mình trở lại nhà mợ của nó.

Đúng như dự đoán của cô, sau khi trở lại, cô lập tức bị cậu của mình xả một tràng không ngẩng đầu lên được.

Hóa ra năm năm qua, tuy cô đã nói với gia đình rằng cô chưa chết, cô đưa hai đứa nhỏ ra nước ngoài, nhưng năm năm cô cũng không quay về nước, thậm chí là mất tích không thấy bóng dáng.

Vì vậy, bị cậu mắng là đúng.

“Mộc Vân, con hay lắm, lông cánh cứng cáp rồi phải không? Vậy.

con còn trở về làm gì nữa? Có bản lĩnh thì đừng trở về nữa!!” “Sao….. Sao con làm vậy được? Đây là nhà của con mà, sao con không về được chứ?” “ShIt! Con họ Ôn! Không phải họ Đỗ!! Đây là nhà của cậu, không phải nhà của conl!” Cậu lại nổi trận lôi đình một lần nữa!!

Bảo bối Ninh Dương ở trên lầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi ôm chặt lấy anh trai mình: “Sao ông ấy mắng mommy mình dữ vậy? Còn hung tợn nữa? Ông ấy không thích mommy của mình sao?” Cô bé chu môi, lấy đà chuẩn bị khóc.

Mặc Hi thấy vậy vội đưa tay vỗ vào lưng cô bé: “Không sao không sao cả, mommy không nghe lời nên mới bị ông mắng thôi, giống như hai chúng ta không nghe lời mommy nên bị mommy mắng vậy à” Cậu bé tỏ vẻ thông thái.

Bảo bối Ninh Dương nghe vậy, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, hụt hịt mũi nín khóc.

Quả nhiên, sau một hồi chửi bới, mợ ngồi trong phòng không nhịn được nữa, đi ra ngăn cản.

“Được rồi, được rồi, mắng cũng mắng rồi, con bé làm sai giờ cũng đã trở về rồi mà, thôi ăn miếng bánh uống miếng nước cho hạ hỏa, nhà mình giờ không đủ tiền để mua nước trà cho ông uống nữa đâu” Cậu nghe mợ nói vậy lập tức ngậm miệng.

Còn Mộc Vân thì đứng ở đó, tự trách bản thân, suýt chút nữa không kìm được nước mắt.

– Mợ.

“Con đừng nhiều lời, giờ con nói cho mợ biết đi, con muốn đi gặp ông ta à?” Người mợ này của cô còn cao cấp hơn cậu cô rất nhiều, giọng điệu lạnh lùng, bình tĩnh, đối mặt vớiMộcNoãn, trên mặt không có một nụ ¡, lộ rõ vẻ lạnh nhạt xa cách.

“Cậu. Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Đúng là bèo nước gặp nhau.

Mộc Vân lập tức khép hờ đôi mắt: “Con không muốn đi, nếu con đi, chỉ sợ anh ta biết con còn sống sẽ khôi phục hộ khẩu rồi đưa về bên cạnh anh ta” “Cũng không phải quá ngu ngốc,nhưng nếu cậu ta ép buộc, con cũng không có cách nào khác” “Vậy con phải tìm cách, còn cậu, mợ, con….. con không thể để Mặc.

Hi cùng Ninh Dương ở lại đây, con lo rằng bọn họ sẽ điều tra được mọi chuyện, đến lúc đó lỡ……

“Tùy con!”

Không ngờ Mộc Vân còn chưa nói xong cầu, mà mợ đã vô cùng lạnh lùng mà ném ra ba chữ đó.

Trong chốc lát, Mộc Vân đứng ngẩn người tại chỗ, mấy lời định nói vẫn đang mắc trong cổ họng, không thể nào mà nói tiếp được.

Cô thực sự… có chút sợ mợ, hồi nhỏ bị danh hiệu thiên kim dòng dõi Nho học ảnh hưởng quá lớn, nên cô không dám nói chuyện với bà ta, đến khi lớn rồi thì nhà họMộccô liên lụy bà ta, cô cũng cảm thấy rất áy náy, càng không dám nhìn thẳng vào bà ta.

Cuối cùng Mộc Vân mang hai đứa con rời đi, cô dọn ra ở căn phòng cô vừa thuê kia.