Chương 46

Sau khi cô đi, trong sân chỉ còn lại hai người, họ vừa nhìn ra ngoài vừa nói chuyện.

“Bội à, có phải là bà đang trách con bé không? Bội à, năm đó con bé chưa hiểu chuyện, nó..”.

“Thành Lâm sắp quay về rồi, ông muốn cái nhà này sống không yên ổn sao?”

Lưu Bội lạnh lùng mà nói một câu với người chồng đang ngồi trên xe lăn, sau đó bà ta xoay người đi vào trong.

Thành Lâm là em họ của Mộc Vân, cũng là người mà năm đó hận thấu Mộc Vân thấu xương.

Rất nhanh Mộc Vân đã đưa hai đứa bé đến phòng cô vừa thuê, nó cũng ở nội thành cũ, nhưng mà đây lại gần với một nhà trẻ.

“Mặc Hi, Ninh Dương, mẹ đã nộp hồ sơ vào nhà trẻ cho hai con rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi nhà trẻ, được không nào?”

“Hả, mẹ à, bọn con phải đi nhà trẻ ở đây sao? Chúng ta không hề nữa sao?”

Ninh Dương đang ôm con thỏ bông tai dài trong lòng, vừa nghe thấy thế lập tức tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Cô bé thực sự rất nhớ nhà trẻ cũ, cô bé có tận mấy người bạn tốt, chơi rất thân với cô bé ở trong đó, còn có cả thầy Tiểu Hoa cũng đối xử với cô bé rất tốt.

Mộc Vân xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, vội vàng giải thích: “Không đầu, chúng ta chỉ tạm thời ở đây một thời gian thôi, vì mẹ phải đi công tác nên chỉ có thể làm bọn con phải chịu khổ rồi”

“Vậy thì được thôi, ngày mai Ninh Dương sẽ đến nhà trẻ”

Ninh Dương nghe thấy thế mới ngoan ngoãn mà trả lời mẹ.

Mặc Hi lại đang bận rộn, cậu bé đang cắm đầu vào ipad, cậu bé đang điều tra tài liệu của tập đoàn Diệp Thị, cậu bé nghĩ kỹ rồi, cậu bé nhất định phải tự mình đi gặp tên khốn kia, xem rốt cuộc chú ta như thế nào.

Tên này quá tệ rồi, cậu bé tuyệt đối không thể để chú ta bắt nạt mẹ nữa.

Nhưng mà, sau khi cậu bé điều tra được tài liệu của tên khốn kia, rồi dùng mạng trong nước để mở một tấm ảnh, đột nhiên cậu bé sững người.

Chuyện gì đây? Sao tên khốn này lại giống cậu bé như vậy?

Thực sự là như đúc ra từ một khuôn!

Chẳng lẽ chú ta là ba của cậu bé?!

Cái não bé nhỏ Mặc Hi nghĩ đến chuyện này, đôi mắt trăng khuyết lập tức trợn tròn.

“Mặc Hi, con đang làm gì vậy? Có thể qua đây giúp mẹ một chút không? Mẹ đang cần một người giúp này”.

Mộc Vân đang sắp xếp đồ đang, nhìn thấy con trai đang ngẩn người ra nên muốn gọi cậu bé lại giúp đỡ, gọi tận mấy tiếng mà cậu bé vẫn không trả lời lại, cậu bé tắt màn hình, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ mà đi đến.

“Mẹ à, trước đây mà nói, ba của con và em gái đã chết rồi đúng không?”

“Đúng vậy, sao thế?”

Mộc Vân đang bận rộn, đầu đổ đầy mồ hôi, vừa nghe thấy thế lập tức trả lời lại, không hề có chút ấp úng nào.

Cô thực sự nói như vậy với hai đứa bé, năm năm trước ở nước ngoài, một mình cô nuôi sống hai đứa trẻ, khó tránh việc có người hỏi ba đứa bé là ai, mà đứa bé lớn lên rồi cũng sẽ tự hỏi.