(38)
Phía bên nhà họ Lạc, hai cha con Lạc Hy đã bắt đầu hành động, cùng một mục tiêu nhưng hai mục đích thì khác nhau hoàn toàn.
Lần này Lạc Hy chủ động tìm tới Trịnh Thiểu, chính là tay xe kéo mà dạo trước cô ta nhìn thấy đi cùng với Tần Lam.

Đều là những người đau khổ khi chứng kiến người mình yêu bên cạnh người khác, Lạc Hy vừa nhìn đã biết Trịnh Thiểu có tình cảm sâu đậm với Tần Lam.
- Tôi biết anh có tình cảm với Vân Tranh Lam.
Đây là câu đầu tiên mà Lạc Hy nói khi lần đầu gặp mặt Trịnh Thiểu, đôi mắt cô ta càng thêm phần đắc ý, khẳng định chắc nịch suy nghĩ của mình là đúng.

Quả nhiên, sau khi Trịnh Thiểu nghe được câu này thì đã có phản ứng lại, nhưng cũng không quá thể hiện rõ ra khuôn mặt, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường:
- Tôi không quen tiểu thư, nếu cô không muốn đi xe kéo thì xin mời đi cho.
Thấy Trịnh Thiểu vì người mình thích mà cứng họng như vậy, Lạc Hy không những không bỏ cuộc mà còn thích thú cười, quả nhiên là loại người vì người mình yêu mà sẵn sàng hy sinh tất cả.

Cô ta chỉ cảm thấy điều đó thật ngu xuẩn mà thôi.

Nếu đã thật lòng yêu rồi, vì sao lại không dám can đảm theo đuổi chứ?
- Chẳng nhẽ anh không muốn có được Vân Tranh Lam hay sao? Anh cứ thế từ bỏ như vậy, nhỡ đâu Vân Tranh Lam không được hạnh phúc như anh nghĩ thì sao?

Lạc Hy lập tức sử dụng tuyệt chiêu, mang Tần Lam ra để kích động Trịnh Thiểu.

Cô ta tin rằng, không một ai nỡ để cho người mình yêu sống một cuộc sống không hạnh phúc cả, họ sẽ cảm thấy hối hận khi đã chấp nhận buông tay, nhường người ấy cho kẻ khác.
Tuy Lạc Hy không biết cuộc sống của Tần Lam và Tiêu Dực như thế nào, nhưng nếu như có thể làm lung lay được ý chí của Trịnh Thiểu, dùng một chút thủ đoạn này cũng không tồi.
Lạc Hy vừa dứt câu, ánh mắt của Trịnh Thiểu đã tối sầm xuống, im lặng được vài giây, ánh mắt ấy lập tức trở nên hung hăng.

Hắn túm lấy ghì chặt hai vai Lạc Hy, lạnh lùng tra hỏi:
- Cô nói cô ấy không hạnh phúc?
Lạc Hy có hơi giật mình vì hành động đột ngột của Trịnh Thiểu, cùng với ánh mắt hung dữ đáng sợ kia khiến cho cô ta cũng hơi sờ sợ.

Nhưng đã đạt được mục đích rồi, cô ta liền hắng giọng, cố tỏ ra không hề sợ:
- Phải, Vân Tranh Lam không hề hạnh phúc chút nào.

Thống soái là người thay phụ nữ như thay quần áo, Vân Tranh Lam thì chỉ là một người vợ lẽ mà thôi, sớm hay muộn gì thống soái cũng sẽ chán ghét cô ta.

Lúc đó, số phận của người phụ nữ bị bỏ rơi thế nào anh cũng biết đấy, có khi còn thảm hơn ăn mày nữa.
Lạc Hy liên tục dùng chiêu khích tướng khiến cho Trịnh Thiểu vô cùng kích động.

Trước đây hắn không dám theo đuổi cô bởi vì luôn cảm thấy thân phận thấp kém của mình không xứng với cô.

Khi biết cô đã gả vào phủ thống soái để làm vợ lẽ, hắn rất đau lòng nhưng vẫn quyết định buông tay triệt để, miễn sao cô hạnh phúc là được.
Nhưng Lạc Hy lại nói, Tần Lam không hề được hạnh phúc.

Phải, Trịnh Thiểu cũng nhiều lần lo lắng như vậy, bởi vì thống soái kia không hề tốt đẹp gì cả, Tần Lam sống ở phủ thống soái có khi còn phải chịu ấm ức nữa.

Càng nghĩ, Trịnh Thiểu càng không yên tâm chút nào.

Cuối cùng, hắn lạnh lùng hỏi:
- Cô muốn gì?
Nói như vậy cũng có nghĩa là Trịnh Thiểu đã hoàn toàn thừa nhận rồi, trong lòng Lạc Hy vô cùng đắc ý, cô ta tự tin nói:

- Tôi có thể giúp anh.

Hai chúng ta đều giống nhau, anh muốn có Vân Tranh Lam, còn người tôi muốn là Tiêu Dực.
Lạc Hy nói tới đây, cô ta lại chủ động giơ tay lên trước mặt Trịnh Thiểu.

Trịnh Thiểu có hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay Lạc Hy, cùng cô ta bước lên một chiếc thuyền.

Lạc Hy nhếch môi cười:
- Hợp tác vui vẻ nhé!
...
Phía bên Tần Lam, cô vẫn không hề hay biết sắp có tai hoạ ập tới mình, ngày đêm đều ở bên Tiêu Dực.

Anh ở thư phòng thì cô cũng ở đó, cả hai không cách xa nhau quá hai mét.

Không phải là Tần Lam bám người mà là Tiêu Dực muốn cô dính lấy anh mọi lúc mọi nơi, anh lấy lí do là mình đang là người bị thương, cần được cô chăm sóc.

Cô cũng đành chịu thôi, chứ anh là thống soái, cô không dám cãi lời anh.

Chỉ sợ lỡ lời thì cũng mất mạng như chơi...
- Thống soái, em buồn ngủ...
Cũng đã tới nửa đêm rồi, Tần Lam buồn ngủ dí cả mắt.


Cô gục đầu xuống bàn, hướng mắt nhìn Tiêu Dực vẫn đang chăm chú đọc sách.

Bình thường những lúc rảnh rỗi không có gì làm, anh thường đọc sách.

Cũng vì vậy nên anh mới trở thành một vị thống soái tài giỏi, người người ngưỡng mộ.
Đúng là dù ở mọi thời đại nào, đọc sách đều là một việc rất quan trọng.
Tiêu Dực nghe Tần Lam lí nhí câu này, anh mới khẽ động đậy mắt, đảo sang nhìn cô, một tay lập tức giơ lên xoa đầu cô, bên môi đầy ý cười:
- Nôn nóng tới mức này rồi sao?
Tần Lam lúc này không còn quá tỉnh táo nữa rồi, cô nghe câu nói của anh mà chẳng hiểu cái mô tê gì cả, chỉ khẽ chớp mắt một cái, đáp lại như một phản xạ tự nhiên:
- Ừm...
Lần này, Tiêu Dực cuối cùng cũng đã đặt sách xuống, nhìn cô chằm chằm.

Nụ cười trên môi anh càng trở nên nồng đậm hơn nữa, ánh mắt cũng toát lên vẻ xấu xa như một con cáo già đang chờ đợi con mồi rơi vào bẫy:
- Được, chúng ta đi "ngủ"..