CHƯƠNG 2281

Mẹ Hạ Nhiên vẫn luôn im lặng, âm thầm chú ý đến hành động của hai người, vẻ mặt bà cũng luôn dịu dàng, nhưng đến khi không còn thấy bóng lưng Thẩm Trạch Hy nữa, bà mới cất lời: “Quan hệ giữa con và Trạch Hy có vẻ đã thân thiết hơn rất nhiều rồi.”

“Đâu có ạ!” Lúc này Hạ Nhiên mới hoàn hồn, vội vàng giấu đi nụ cười đắc ý và khiêu khích bên khoé môi.

“Lại còn đâu có đâu, thế vừa nãy hai đứa đang làm gì?”

“Vừa nãy là con…” Nói được một nửa, Hạ Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn bèn dừng lại, thản nhiên nói: “Ai ya, mẹ không hiểu đâu!”

Mẹ Hạ Nhiên nghe vậy thì thở dài, nói: “Mẹ thật sự già rồi, sao có thể hiểu được chuyện yêu đương của đám trẻ bọn con?”

“Sao cái này cũng liên quan tới yêu đương ạ?” Hạ Nhiên cảm thấy thực sự đau đầu, đúng là càng nói càng xa.

“Con còn xấu hổ sao?”

Hạ Nhiên cảm thấy hoàn toàn say rồi: “…”

Được rồi, còn giao lưu như vậy sẽ càng khó hiểu nhau hơn!

Không bao lâu, Thẩm Trạch Hy từ phòng vệ sinh về, Hạ Nhiên mỉm cười: “Về rồi? Chúng ta ăn tiếp thôi.”

Thẩm Trạch Hy: “…”

“Mở miệng, ngoan.” Cô khẩu phật tâm xà, vẻ mặt lại rất dịu dàng.

Thẩm Trạch Hy đã cảm giác được âm mưu tràn trề bắn về phía mình. Anh nhìn cô cười như vậy, thật sự hận không thể lùi xa ba bước!

Không há miệng không được, há miệng cũng không xong, anh ngồi yên không hề động đậy.

“Anh mau ăn đi, vừa rồi anh ăn ít như vậy, chắc chắn chưa ăn no.”

Miễn cưỡng không tự nhiên, cơ mặt Thẩm Trạch Hy giật giật, há miệng mang tính tượng trưng. Nhưng có lẽ bởi vì bánh bao hấp đã để một lúc, không còn nóng nữa, rất vừa ăn.

Lần này đến lượt anh mỉm cười, nhai có mùi có vị, còn nhìn cô cười quyến rũ.

Hạ Nhiên trợn trừng mắt, sau đó bỗng nhiên hiểu ra. Chắc bánh bao để lâu nên nguội rồi. Cô nghĩ tới đây thì ném đũa sang một bên, không tính đút cho anh ăn nữa.

“Còn một cái nữa, anh muốn ăn, nữa đi…”

Hạ Nhiên cắn răng, rất không cam lòng gắp cái cuối cùng còn sót lại, nhét vào trong miệng anh.

Có mạo hiểm nhưng mẹ Hạ Nhiên phải chăm sóc cho Hạ Vũ, nên không tính đi mạo hiểm nữa, bảo Hạ Nhiên và Thẩm Trạch Hy qua.

Hai người mặc áo mưa, còn có phao cứu sinh. Cả hai cùng ngồi lên thuyền. Độ dốc hơi cao nên vào giây phút bỗng nhiên trượt xuống, Hạ Nhiên không nhịn được kêu lên thành tiếng, nắm chặt lấy vai anh.

Thẩm Trạch Hy híp mắt, nhìn cô đặc biệt hưởng thụ.

Cô rất nhát gan, luôn không nhịn được mà nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, thậm chí còn có lúc sợ tới mức hét chói tai, nắm chặt lấy áo của anh.

“Em có muốn nắm chặt thêm chút nữa không?”

Gương mặt Hạ Nhiên cũng hơi tái rồi, không để ý đến anh. Cô sợ nước nhất.

Trò chơi mạo hiểm ở đây nổi tiếng là nguy hiểm, đợt sau còn nguy hiểm hơn đợt trước, không ngừng lên xuống nhấp nhô. Lúc còn bé, Hạ Nhiên từng rơi xuống nước lại không biết bơi, chì trong nước tới nửa chết nửa sống, lúc chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng mới được cứu lên.