CHƯƠNG 2282

Từ đó về sau, cô cảm thấy nước thật buồn nôn, đến nay vẫn còn có thể nhớ được cảm giác không thể thở đó, quá đáng sợ…

Cô nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới, đã cảm thấy ngạt thở, không thể thở được, mũi hít thở càng lúc càng gấp rút…

Thẩm Trạch Hy nhận thấy phản ứng rất nhỏ của cô, chân mày nhíu lại, nhìn cô chằm chằm…

Cô vô thức nắm chặt ống tay áo của anh, không mở mắt, im lặng không nói một từ nào, yên tĩnh giống như không khí vậy.

Thẩm Trạch Hy khẽ thở dài, duỗi cánh tay và ôm luôn cô vào trong lòng, bàn tay ấm áp đặt ra sau lưng cô, chậm rãi xoa nhẹ giống như lông chim vậy.

Lồ ng ngực của anh rất ấm áp, tỏa ra hơi ấm. Cô đột nhiên cảm thấy yên tâm, không còn khủng hoảng và sợ hãi nữa, hai tay đặt lên thắt lưng của anh, cứ ôm chặt anh như vậy. Giờ phút này, cô không quan tâm, để ý tới bất cứ điều gì nữa. Anh là chỗ dựa duy nhất và là sợi dây thừng cứu mạng của cô, cô chỉ muốn dựa vào anh.

Thẩm Trạch Hy cực thích biểu cảm trên gương mặt cô lúc này, lại giống như cả thế giới, cô chỉ còn lại có mình anh!

Cảm giác này thật khó diễn ra thành lời, nhưng anh có thể cảm giác được cơ thể và trái tim đều sung sướng. Nếu nói trước đó, cảm giác này còn không quá mãnh liệt, vậy bây giờ anh đã thật sự cảm giác được.

Cả chặng đường đi, cô cứ ôm chặt anh như vậy, không nói lời nào. Thẩm Trạch Hy vẫn duy trì tư thế ôm cô ban đầu, khẽ nói: “Em đừng sợ, có tôi ở đây…”

Đây được xem là một câu nói rất bình thường, căn bản không tính là lời tỏ tình, nhưng ở trong giây phút lại có thể khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Mãi đến lúc này, Hạ Nhiên mới cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ và lồ ng ngực ấm áp dưới lòng bàn tay mình, đó là nhịp tim thuộc về người đàn ông.

Cô đột nhiên nghĩ, nếu có thể ôm anh như vậy cả đời không buông tay, vậy sẽ là cảm giác thế nào?

Cô cảm thấy mình còn rất kiên cường, cũng đặc biệt có chủ kiến, nhưng bây giờ lại muốn dựa vào lồ ng ngực này. Dù sao, nó thật sự quá ấm áp, làm người ta thấy say mê, lưu luyến…

Trong chớp mắt này, sự khủng hoảng và sợ hãi đối với nước đã hoàn toàn biến mất. Cô chỉ có thể cảm giác được hơi ấm và tiếng nhịp đập của trái tim anh. Vào giờ phút này, tiếng nước chảy có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Trò mạo hiểm có điểm kết thúc. Một lát sau, bọn họ đã đến điểm cuối. Cô giống như bị điện giật, gương mặt đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại, không biết phải phá tan tình cảnh có phần xấu hổ lúc này thế nào. Một lát sau, cô mới âm thầm xoa tay, nói: “Tôi không cố ý, vừa rồi là do hoàn cảnh ép buộc…”

“Tôi hy vọng em có thể ôm như vậy cả đời. Em biết mà, tôi không cần phải nói dối…”

Cô hiếm khi tự nhiên đỏ mặt, mắt nhìn anh mà không nói gì, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn luôn thay đổi.

Từ lúc đầu, hai người gặp nhau là suốt ngày tranh cãi, sau đã trở nên yên tĩnh hơn, đến bây giờ là ấm áp lại có phần xấu hổ, trong đó rốt cuộc trải qua bao nhiêu chuyện, người còn có sự việc khác…

Nhưng tóm lại, tất cả đang thay đổi. Có vài thứ cuối cùng đã khác rồi, có lẽ là người, có lẽ là việc, cũng có lẽ là tình cảm…

Giữa hai người luôn không chịu nhường nhau, từng cãi tới cãi lui, đâu có lúc nào yên tĩnh như bây giờ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có phần không quen.

Mẹ Hạ Nhiên đương nhiên cảm giác được bầu không khí giữa hai người đã thay đổi, nhưng bà cảm thấy hai người hình như còn xa lạ hơn cả trước đây: “Giữa các con đã xảy ra chuyện gì không vui à?”