CHƯƠNG 2284

Từ sau đêm qua, ấn tượng của cô về anh vẫn luôn tăng lên. Cô cảm thấy anh hình như thật sự rất xuất sắc trên mọi phương diện vậy.

Tối thiểu trong những người đàn ông mà cô từng gặp, không có một người nào luôn suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận và chu đáo như anh. Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, anh đều cân nhắc chu đáo.

Cô cúi đầu ăn vài miếng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh, nhìn hành động của anh, nhìn khóe miệng đang chuyển động của anh.

Bọn họ ở lại Đài Loan tổng cộng năm ngày, sau đó quay về thành phố A.

Hạ Nhiên không về nhà mà đi thẳng tới cục cảnh sát để báo cáo. Gần đây lại xảy ra án mạng, cô chắc chắn sẽ lao đầu vào công việc.

Từ sau khi trở lại cục cảnh sát, tính chất công việc của cô đã khác hản. Trước đây, cô chỉ đơn thuần là người qua đường, bây giờ có thể đảm nhiệm một số công việc quan trọng.

Buổi tối, cô về nhà trong tình trạng kiệt sức, lại nghe trong nhà vọng tới những tiếng nói chuyện. Chẳng lẽ là anh tới?

Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra, trên gương mặt cô nhanh chóng nở nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đi vào.

Nhưng khi đi vào nhà, gương mặt cô lập tức đanh lại. Sao lại là Lục Đông Thăng?

Sao anh ta xuất hiện ở đây?

“Sao anh quay lại đây?”

Lục Đông Thăng mỉm cười nói: “Hạ Nhiên, em về rồi. Anh mang cho bác gái một ít mộc nhĩ mọc hoang. Chắc phải nhà các em đều thích ăn à?”

Hạ Nhiên nhíu mày, cảm thấy anh ta tới với ý đồ không tốt. Đã lâu như vậy, anh ta đột nhiên tới làm gì?

Cô không nghĩ ra được lý do trong đó!

“Dạo này chúng tôi không thích ăn mộc nhĩ, thích ăn bít tết hơn.” Thái độ của cô không tốt lắm, thậm chí có thể nói là có phần không kiêng nể.

Lục Đông Thăng mỉm cười: “Thật à? Nhưng anh cảm thấy ăn cả mộc nhĩ và bít tết vẫn tốt hơn. Bác gái lớn tuổi, ăn một số đồ mọc tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Mẹ Hạ Nhiên nhìn thấy vậy lại không nói gì, bảo cô: “Con mau rửa tay, sau đó còn ăn cơm.”

Lục Đông Thăng không đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nếu đổi lại thành người khác, lúc này chắc chắn sẽ tự hiểu lấy mình mà rời đi, nhưng anh ta cứ đứng đó không đi.

Lúc Hạ Nhiên ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lục Đông Thăng vẫn chưa đi thì không khỏi nhíu mày.

Mẹ Hạ Nhiên cũng là người hiền lành, thấy Lục Đông Thăng không định rời đi, mình ăn cơm thì xấu hổ, vì vậy mời mang tính tượng trưng: “Cháu có muốn ăn thêm không?”

“Được ạ. Cháu cũng rất lâu chưa được ăn cơm bác gái nấu rồi, hôm nay đúng lúc nếm thử.” Lục Đông Thăng cười cong cả mắt.

Trước đây Hạ Nhiên không phát hiện ra Lục Đông Thăng cũng là loại người này đấy!

Bầu không khí trong bữa cơm không tốt lắm, vẫn luôn im lặng, không một người nào nói chuyện. Bọn họ đang ăn dở thì có tiếng chuông cửa truyền tới.

Hạ Nhiên đi qua mở cửa ra, thấy người xuất hiện ở ngoài cửa là Thẩm Trạch Hy, trên cánh tay còn treo áo khoác, dường như mới chạy từ công ty tới.

Anh nhướng mày: “Nhà đang ăn cơm à?”

“Đúng vậy, anh chưa ăn sao? Đồ ăn vẫn còn nóng đấy, anh rửa tay rồi mau vào ăn đi.”