CHƯƠNG 2285

Thẩm Trạch Hy gật đầu, lười biếng vươn vai: “Hình như anh ngửi thấy mùi cá.”

“Anh còn rất thính mũi đấy.” Cô mỉm cười nói.

Mẹ Hạ Nhiên cũng mừng rỡ đứng lên: “Cháu qua đấy à? Vẫn chưa ăn gì nhỉ? Mau tới đây đi.”

Thẩm Trạch Hy nhìn thấy Lục Đông Thăng thì híp mắt lại, nhìn anh ta.

Anh còn chưa quên anh ta là ai. Nhưng anh ta tới đây vào lúc này làm gì? Định tro tàn lại cháy sao?

Thẩm Trạch Hy nghĩ tới đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên cảm giác được nên nhìn về phía anh, lại thấy anh chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua cô rồi không để ý tới cô nữa, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Lục Đông Thăng cũng nhìn chằm chằm vào anh, không rõ tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

Mẹ Hạ Nhiên rất nhiệt tình với Thẩm Trạch Hy, gắp hết món này tới món khác vào bát của anh.

Trước đây, bà cũng đối xử với Lục Đông Thăng như thế, nhưng bây giờ xem anh ta như không khí, lại cực kỳ quan tâm Thẩm Trạch Hy.

Trong lòng Lục Đông Thăng cảm thấy không vui.

Hạ Nhiên cũng đang nhìn Thẩm Trạch Hy, thỉnh thoảng nhìn gương mặt anh.

Hành động rất nhỏ này không hề tránh né ánh mắt Lục Đông Thăng, anh ta nhìn thấy rõ ràng, ràch mạch.

Anh ta cảm thấy tình hình không tốt lắm. Bây giờ mọi người trong nhà họ Hạ hình như đều ngả về phía người đàn ông đối diện.

Lúc này mới qua bao lâu? Anh ta đã bị quên lãng như vậy sao?

Sau khi ăn cơm xong, Lục Đông Thăng vẫn không chịu rời đi. Anh ta thầm tính, chờ sau khi người đàn ông này rời đi, anh ta mới rời đi!

Nếu không, anh ta làm sao có thể yên tâm?

Khoảng thời gian trước đây thì cũng thôi, bây giờ anh ta phải ngăn cản sự phát triển giữa hai người, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiến tới một cách xuôi chèo mát mái được nữa!

Hạ Nhiên rửa trái cây, bóc vỏ, cắt thành từng miếng và đưa cho Thẩm Trạch Hy. Anh nhíu mày, cúi đầu và hạ thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Bây giờ em định tro tàn lại cháy sao?”

“Tôi không có!”

“Người đã ngồi ở đây, em còn ngụy biện?”

Hạ Nhiên đỡ trán: “Anh ta tự tới, tôi không hề biết. Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tôi!”

“Thật à?” Anh nói với vẻ nghi ngờ.

Hạ Nhiên tức giận hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi! Tôi có phải lừa anh chắc?”

Hai người cứ ngồi bên cạnh nhau, thì thầm nói chuyện với nhau như chốn không người, điều này làm Lục Đông Thăng rất tức giận, chỉ hận không thể cứng rắn tách bọn họ nhau!

Bây giờ nhìn thấy, đúng là chướng mắt!

Hạ Nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Hy, hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau, mặc kệ Lục Đông Thăng ở bên cạnh, không ai để ý tới.

Chờ đến mười giờ tối, Thẩm Trạch Hy đứng dậy, nhìn Lục Đông Thăng vẫn không định rời đi: “Bọn họ nên nghỉ ngơi rồi.”