CHƯƠNG 2286

Anh muốn nói bọn họ nên nghỉ ngơi, anh ta cũng nên rời đi!

Trong lòng Lục Đông Thăng không vui. Anh dựa vào đâu mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như ông chủ trong nhà chứ? Đúng là đáng ghét!

“Tôi còn muốn nói với Hạ Nhiên vài câu. Sau khi nói xong, tôi sẽ rời đi.”

Thẩm Trạch Hy nghe vậy thì đứng lại: “Ồ, vậy tôi cũng muốn nghe xem anh định nói gì với bạn gái tôi…”

Lục Đông Thăng ngập ngừng rồi nhíu mày nói: “Cô ấy cũng có quyền tự chủ chứ! Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy vài câu.”

“Nói chuyện riêng à? Anh dựa vào đâu chứ?” Thẩm Trạch Hy cười ha hả, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nói thẳng.

“Cô ấy là con người chứ không phải là đồ vật. Tôi chỉ nói vài câu thôi, anh có cần phải căng thẳng như vậy không? Hay là anh không dám, sợ trong lòng cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi?”

“Khiêu khích à?” Thẩm Trạch Hy mỉm cười, nhìn anh ta với vẻ thản nhiên lại lãnh đạm: “Nhưng rất đáng tiếc, từ trước đến nay tôi không chưa từng mắc bẫy chiêu này. Anh có gì cứ nói thẳng, không muốn thì xoay người rời đi.”

Hạ Nhiên im lặng không nói tiếng nào. Sau khi giữa hai người xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đã cắt đứt mọi quan hệ rồi.

Lục Đông Thăng không để ý tới Thẩm Trạch Hy mà bình tĩnh nhìn Hạ Nhiên, anh ta hy vọng cô có thể lên tiếng.

Nhưng Hạ Nhiên không nói gì, trước sau vẫn giữ yên lặng.

Lục Đông Thăng không có cách nào, đành phải rời đi. Sau này vẫn còn thời gian. Anh ta không tin Thẩm Trạch Hy sẽ luôn canh giữ ở bên cạnh Hạ Nhiên, cô sẽ luôn có lúc ở một mình.

Thẩm Trạch Hy nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt: “Nếu không có tâm tư tro tàn lại cháy, vậy thì không cần gặp riêng anh ta nữa!”

“Tôi biết rồi.” Hạ Nhiên nói.

“Em biết là tốt. Em tốt nhất nên nhớ rõ, em phải giữ đúng chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ!”

Hạ Nhiên im lặng: “…”

“Vẻ mặt em như vậy là sao chứ? Tôi là bạn trai em, em cảm thấy tôi nói vậy là quá đáng à?” Anh nhíu mày.

“Không quá đáng…”

Thẩm Trạch Hy cong môi cười với vẻ phơi phới, rõ ràng rất hài lòng với trả lời này của cô: “Buổi tối đi ngủ khóa kỹ cửa phòng, chú ý an toàn.”

Cô gật đầu, biểu thị đã biết.

Thẩm Trạch Hy mở cửa xe và ngồi vào trong, một tay thắt dây an toàn, một tay vẫy chào cô rồi rời đi.

Hạ Nhiên đứng yên tại chỗ, chờ mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, mới quay vào nhà.

Hạ Vũ và mẹ đang xem ti vi. Mẹ Hạ Nhiên thấy cô đi tới thì nói: “Đúng rồi, con lấy dưa muối trên bàn cho Trạch Hy.”

“Lúc này, anh ấy đang đi trên đường rồi, không đuổi kịp đâu. Để mai đi ạ.” Cô thay dép ở chỗ thềm cửa.

Mẹ Hạ Nhiên mỉm cười, hỏi: “Con không phát hiện ra sự thay đổi của mình sao?”

“Thay đổi gì ạ?” Cô cảm thấy mình vẫn vậy, không có bất kỳ thay đổi nào.