CHƯƠNG 2293

Cuối cùng vẫn là Thẩm Hoài Dương lên tiếng trước: “Bác gái, lần đầu gặp mặt, cháu là Thẩm Hoài Dương, anh cả của Trạch Hy, mời ngồi.”

Lời chào hỏi của anh khiến bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, vẻ cứng đờ và mất tự nhiên của mẹ Hạ Nhiên cũng giảm đi, mọi người ngồi xuống.

Diệp Giai Nhi cũng cười chào hỏi, cô đẩy nhẹ Huyên Huyên.

Huyên Huyên rất tinh ranh, bị mẹ đẩy một cái, cô bé lập tức hiểu ngay, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, khôn khéo gọi bà.

Mẹ của Hạ Nhiên rất thích trẻ con, nhìn thấy một đứa bé vừa ngoan ngoãn vừa xinh như thế thì rất vui, bà lập tức ôm cô bé, lấy tiền từ trong ví ra cho Huyên Huyên.

Bà biết nhà họ Thẩm giàu có, chút tiền cho trẻ con chẳng là gì với họ, nhưng dù gì cũng là tấm lòng của bà, cũng không có thứ gì khác để tặng.

Đương nhiên Diệp Giai Nhi cũng hiểu cho bà ấy, cô nhận lấy ba trăm nghìn thay cho tiểu bảo bối: “Bác gái mới lần đầu gặp mặt đã thế này, sau này bọn chúng sẽ bị chiều hư đấy.”

“Trẻ con là để cưng chiều mà.” Mẹ Hạ Nhiên vẫn cứ ôm Huyên Huyên không buông tay.

Bà vốn nghĩ Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi là kiểu người cao quý, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết tính cách của họ giống Trạch Hy như đúc, cho nên mới yên tâm.

Diệp Giai Nhi cũng luôn tìm chủ đề nói chuyện với Hạ Nhiên, cảm giác mất tự nhiên thoáng chốc biến mất, hai người trò chuyện rất hợp nhau.

Bọn họ đều rất thích Hạ Nhiên, nếu không lúc đầu đã không cố hết sức ghép đôi cho hai người.

Thẩm Trạch Hy rất thích bầu không khí bây giờ, rất hoà thuận.

Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, cũng như trong dự đoán, hơn nữa hai bên còn rất thân thiện.

Bữa ăn tối rất vui vẻ, sự ngăn cách trong lòng mẹ của Hạ Nhiên hoàn toàn biến mất, lúc ăn, bà để ý thấy Thẩm Hoài Dương vẫn không ngừng gặp thức ăn cho Diệp Giai Nhi, ngay cả đứa bé cũng được anh bế trong lòng.

Nghe Hạ Nhiên nói, chị dâu cả của Thẩm Trạch Hy cũng chỉ là con gái của một gia đình bình thường, bây giờ thấy hai người yêu thương nhau như vậy, bà cũng rất yên tâm, tin tưởng thái độ làm người của Thẩm Hoài Dương.

Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông điển trai, cao quý và có địa vị như vậy lại giống hệt những người đàn ông bình thường khác.

Phía bên kia bàn ăn, Hạ Nhiên đang gắp thức ăn cho Thẩm Trạch Hy, còn Thẩm Trạch Hy thì gỡ xương cá cho cô. Trên mặt hai người đều mang theo ý cười nhạt, khiến người khác nhìn vào là thấy hạnh phúc và nở nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Bà còn gì phải lo lắng nữa?

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Hoài Dương khăng khăng muốn đưa ba người về nhà, nhưng Hạ Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo không cần, bên ngoài có xe taxi, bắt một chiếc cũng rất tiện.

“Đây là lần đầu, chúng tôi đương nhiên phải đưa về rồi, hơn nữa có thể coi như để biết địa chỉ nhà, vì thế dù như nào cũng không thể bắt xe được…”

Mặc dù lời của Thẩm Hoài Dương khá khách sáo, nhưng lại đầy lịch sự, và toát lên sự uy nghiêm không thể chống cự.

Vốn dĩ, Thẩm Trạch Hy cũng muốn từ chối, nhưng sau khi nghe thấy anh trai nói vậy, anh bèn nuốt những lời định nói trở lại.