"Ôi, chú Hạ khen cháu kìa.

Hí hí, tối nay nằm mơ cháu sẽ phù hộ cho chú Hạ sống lâu trăm tuổi."
"..." Hạ Thiên Tường im lặng, thằng bé này nói gì vậy.

Đầu anh không thể nào theo kịp sóng suy nghĩ của thằng oắt này.
Còn Tô Nhược Hân lại giật mình ngay phút giây Hạ Thiên Tường cười mỉm ấy.
Cô vẫn biết là Hạ Thiên Tường cười lên trông rất đẹp trai.
Nhưng ban nãy thấy anh cười ở khoảng cách gần thế đã vô tình làm cô nhớ đến lời mà Dương Mỹ Lan nói với cô, Dương Mỹ Lan nói là Hạ Thiên Tường thích cô.
Là thật sao?
Là thật sao?
Cô vẫn không tin lắm.
Thôi, đừng có nghĩ nữa, buồn ngủ quá.

Cô phải đi bảo Chúc Hứa nhanh đi tắm để đi ngủ mới được.
Nhưng vào lúc này, cô mới bỗng nhớ ra: “Chết rồi, mình quên mua đồ dùng hàng ngày với chăn rồi."
"Dì út ơi, chú Hạ mua xong cả rồi, chú còn bảo người ta đến trải ra nữa, trải xong thì bảo cháu lên giường thử.

Ôi giường thoải mái lắm, đêm nay Hứa Hứa sẽ nằm lên đó và mơ một giấc mơ thật đẹp."
Thấy thằng bé thích thú như thế, Tô Nhược Hân chọt mũi thằng bé: “Được, chúng ta tiễn chú về rồi dẫn cháu đi tắm nhé."
"Vâng ạ."

Hai người tiễn đến trước cửa, Hạ Thiên Tường nhìn Chúc Hứa: “Cháu làm được lời đã hứa với chú chứ?"
"Dạ được."
Hạ Thiên Tường gật đầu rồi nói với Tô Nhược Hân: “Tôi đi đây, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.

À, trưa mai tôi sẽ đi mua thêm ít đồ bày biện trong nhà với em và thằng bé."
"Tôi tự đi mua là được."
"Đây là phúc lợi… thiện.” Hạ Thiên Tường cố ý bớt một chữ vì không muốn Chúc Hứa hiểu được.
Tô Nhược Hân lại hiểu ngay: “Được, trưa mai gặp."
Hạ Thiên Tường đi.
Thế là trong căn chung cư rộng rãi chỉ còn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân thấy mình như đang mơ vậy.

Từ khi ba cô buộc cô phải gả cho Hạ Thiên Tường, quỹ đạo cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn.
Trước đây là không thể về nhà họ Tô nên chỉ có thể ở kí túc, giờ thì lại dọn ra căn chung cư ngoài trường mà ở.
Nghĩ đến đây cô mới nhớ ra một chuyện, cô quên báo cho dì quản lí là tạm thời cô sẽ không ở kí túc nữa rồi.
Nhưng vừa gọi tới đó thì dì quản lí đã nói: “Tô Nhược Hân, cháu đã báo lại rồi mà, chính thầy Trương nói với dì đó."
Nhưng mà sự thật là cô không hề nói gì với thầy Trương.
Chắc là Hạ Thiên Tường báo thay cho cô rồi.
Chắc là anh báo hiệu trưởng Thạch cho cô, sau đó hiệu trưởng Thạch báo cho thầy Trương, thầy Trương mới báo cho dì quản lý.
Tô Nhược Hân không quan tâm nữa, cô buồn ngủ quá, thôi nên nghỉ ngơi rồi.
"Hứa Hứa, dì tắm cho cháu nhé."
Mau đi tắm rồi ngủ, buồn ngủ quá thôi.
Không ngờ Chúc Hứa lại lắc đầu nguầy nguậy: “Dì út ơi, cháu không muốn dì tắm cho cháu đâu.

Mẹ cháu không tắm cho cháu từ lâu rồi, toàn là cháu tự tắm cả, hoặc là thỉnh thoảng thì tắm với cậu.

Cháu là con trai, không cho dì nhìn lén đâu." Cậu bé đã hứa với Hạ Thiên Tường là không được để Tô Nhược Hân tắm cho mình, nếu không Hạ Thiên Tường sẽ không mua đồ chơi cho cậu nữa.

Đống đồ chơi đó thú vị lắm, cậu thích lắm.
Thằng bé vừa nói vừa lùi ra sau một bước, cứ như nếu Tô Nhược Hân nhất định phải tắm cho cậu bé thì cậu sẽ liều chết với Tô Nhược Hân vậy.
"Cháu tự tắm được thật chứ?" Thằng bé mới hơn bốn tuổi nên Tô Nhược Hân không yên tâm lắm.
"Thật mà, không tin thì dì hỏi cậu đi."
Tô Nhược Hân véo mũi thằng bé: “Được rồi, cháu đi tắm trước đi, mau đi đi." Cô quyết định tôn trọng Chúc Hứa.
Chúc Hứa đi tắm.
Tô Nhược Hân dọn dẹp đống đồ chơi trên sàn nhà rồi đi vào phòng kiểm tra giường, vừa nhìn là biết Hạ Thiên Tường bảo người ta mua rồi.
Vì cảm giác khi sờ khá giống giường ở nhà họ Hạ.
Nhưng kiểu dáng và phong cách thì không giống của Hạ Thiên Tường.

Tất nhiên không phải chỗ nào cũng không giống phong cách của Hạ Thiên Tường.
Sau khi đi một lượt hết cả ba căn phòng, cô phát hiện chăn nệm của một căn y hệt phong cách của Hạ Thiên Tường.
Ủa, chẳng lẽ người đàn ông này giữ lại một căn ở đây cho mình ư.
Nếu không vì anh đang lái xe thì cô đã gọi điện thoại hỏi anh rồi.
Cũng may là trong hai căn còn lại thì có một căn bố trí theo kiểu cho con gái, một căn bố trí theo phong cách hoạt hình, một căn thích hợp cho cô, một căn hợp với Chúc Hứa, được đấy, cô rất hài lòng.
Có lúc Hạ Thiên Tường thật sự rất chu đáo.
Giờ trong nhà chỉ còn thiếu mấy món đồ bày biện thêm thôi, cô sẽ tự đi mua.

Tuy thằng bé Chúc Hứa này không phải là con ruột của cô, nhưng cô biết phút giây mà Chúc Yên ra đi, cô đã coi thằng bé như con ruột của mình rồi.
Sửa sang lại chăn nệm xong thì Chúc Hứa cũng tắm rửa thơm tho xong xuôi và đi dép lê ra: “Dì út đi tắm đi, Hứa Hứa phải đi ngủ rồi."
Thằng bé nói rồi ngáp, sau đó leo lên giường nằm.
Tô Nhược Hân tắt đèn rồi đi tắm.
Tắm xong và thay bộ đồ ngủ mới, sau đó nhẹ nhàng vào phòng Chúc Hứa.

Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, thằng bé ngủ rồi.
Tô Nhược Hân kéo lại chăn cho thằng bé rồi nhẹ nhàng đi ra
Thì nghe thấy điện thoại trên sofa đổ chuông.
Điện thoại cô để chế độ im lặng mà.
Đây không phải là điện thoại của cô.
Bước một bước dài qua đó và thấy chiếc điện thoại nằm dưới đệm sofa.
Đây là điện thoại của Hạ Thiên Tường mà cô từng thấy trước đây mà.
Cầm lên với sự khó hiểu, lướt màn hình lên thì xuất hiện thông báo nhập mật khẩu màn hình.

Cô bất giác nhập mật khẩu màn hình khóa của chiếc điện thoại khác của Hạ Thiên Tường vì nó rất dễ nhớ, là ngày sinh của cô nên cô biết.
Không ngờ lại mở được thật.
Hạ Thiên Tường có hai chiếc điện thoại ư?
Cô chỉ nhìn một cái rồi tắt đi.

Đây là điện thoại riêng của Hạ Thiên Tường, cô không thể xem, trừ phi được anh đồng ý.
Tô Nhược Hân nhìn chiếc điện thoại này, cô vẫn đang thấy bất ngờ vì Hạ Thiên Tường đặt mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nghĩ rồi cô thấy mình nên nói cho anh biết.
Nếu không khi anh về nhà họ Hạ mới phát hiện là không thấy điện thoại đâu, anh sẽ tìm quanh cho mà xem.
Nhưng khi cô gọi cho anh thì điện thoại Hạ Thiên Tường lại tắt máy.
Chắc là hết pin.
Mà chắc anh cũng không vội đem đi sạc.
Dù sao thì giờ chắc anh cũng sắp về tới nhà họ Hạ rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường quên mất chiếc điện thoại quan trọng thế này ở chỗ cô, chuyện này không ổn.
Tô Nhược Hân nghĩ rồi đi vào phòng Chúc Hứa thêm lần nữa.

Khi đã xác định là thằng bé đã ngủ rất say, cô mới thay đồ và ra ngoài.
Anh quay lại lấy đồ rồi lại về nhà họ Hạ cũng không khác việc cô đưa qua đó rồi về mấy, thế nên cô quyết định đưa qua cho anh.
Ra khỏi tiểu khu, bắt taxi rồi nói nơi đến là khu biệt thự lưng chừng núi, xe taxi chạy tới chỗ nhà họ Hạ.
Nhìn ra ngoài cửa xe, đêm đã khuya rồi: “Bác tài à, xe bác có đi vào khu biệt thự được không?"
"Được, nhưng phải ghi lại thông tin, cả xe tôi lẫn cô đều phải ghi tên lại."
"Được thật ư? Trước giờ vẫn vào được đúng không?" Phương Tấn từng nói là taxi không lái vào khu biệt thự lưng chừng núi được.
"Trước đây thì được, nhưng không biết tại sao mà tháng trước lại không được, nhưng hôm qua đồng nghiệp tôi nói từ hôm qua thì vào lại được rồi."
"À vâng." Tô Nhược Hân tính thời gian, vậy là Phương Tấn không nói dối, đúng là lúc cô hay đến nhà họ Hạ thì khu biệt thự lưng chừng núi cấm xe taxi ra vào thật.
Rồi cô bỗng thấy thời gian hơi bị trùng hợp..