Chỉ là cô không nghĩ quá nhiều.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn tin nấu cháo với Dương Mỹ Lan.
Không ngoài những chuyện cô gặp phải hôm qua và hôm nay, sau khi chia tay với Dương Mỹ Lan.
Cô biết Mỹ Lan đang quan tâm tới cô.
Cho đến lúc xe taxi dừng lại, cô mới phát hiện ra mình đã đến nơi.

Cô thanh toán tiền và xuống xe.

Lúc trước cô thường tới đây, cho nên trong khóa vân tay ở cổng biệt thự vẫn lưu dấu vân tay của cô.
Tô Nhược Hân thử qua thì thấy cửa mở.

Cô đi vào trong.
Cô định đi vào đưa điện thoại cho Hạ Thiên Tường xong, sẽ rời đi.
Không ngờ, cô mới vừa đẩy cửa kính ra, đã giật mình.
Trong phòng khách đông nghịt người.
Tất cả đều là người giúp việc trong biệt thự.
Quản gia đứng phía trước, phía sau là các nam nữ giúp việc, ai nấy đều cúi đầu có vẻ không dám thở mạnh.
Mà người đứng phía trước những người giúp việc này chính là Hạ Thiên Tường.
Đúng vậy, không phải là Lục Diễm Chi hoặc Hạ Thiên Hương như cô tưởng, mà là Hạ Thiên Tường.
Cô thật sự không ngờ một người đàn ông như Hạ Thiên Tường sẽ trách mắng người giúp việc.
Công việc này hẳn là thích hợp với Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương hơn anh.
"Tôi lặp lại lần nữa, nếu tự đi ra, ngoài mất công việc ở nhà họ Hạ, tôi sẽ không truy cứu chuyện khác nữa, bằng không các người hiểu đấy."

Tô Nhược Hân bối rối, không hiểu Hạ Thiên Tường đang nói gì.
Trong phòng khách vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đều hận không thể khiến mình trở thành người tàng hình, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với Hạ Thiên Tường nữa.
Anh chỉ đứng đó, đã làm người ta sợ hãi theo phản xạ có điều kiện.
Đúng lúc này, chị Trương đứng trong góc đột nhiên nói: "Cô Tô tới rồi." Chị ta chỉ tùy tiện nhìn qua, đã phát hiện ra Tô Nhược Hân, trên gương mặt già lập tức nở nụ cười.
Tô Nhược Hân tới thật tốt, nếu không chỉ sợ tối nay tất cả đám người giúp việc bọn họ đều thảm.
Cậu Hạ đang muốn trừng phạt mỗi người, không định tha cho một ai.
Chị Trương vừa kêu lên, Hạ Thiên Tường cũng nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Thật ra lúc Tô Nhược Hân bước vào, anh đã nhận thấy.
Lúc đó, anh còn tưởng là Hạ Thiên Hương về nên không để ý, không ngờ người tới lại là Tô Nhược Hân: “Sao em tới đây?"
"Hóa ra anh vội về là để mắng bọn họ à? Khuya rồi, anh không thể để ngày mai hẵng nói sao?" Tô Nhược Hân cảm thấy những người giúp việc này rất đáng thương, không nhịn được muốn xin tha cho bọn họ.
"Không được.

Chuyện lần này không thể châm chước." Ngày mai anh phải đi làm, buổi tối trở về xử lý cũng vào tầm giờ này, chẳng có gì khác.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Hạ Thiên Tường dường như không muốn để cho cô biết: “Còn em, em đến muộn thế này là có chuyện gì à?" Trực giác mách bảo anh là cô có chuyện, nếu không sẽ chẳng tới.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc của anh lập tức dịu xuống.
Ngay cả nhiệt độ trong phòng khách dường như cũng lập tức tăng lên rất nhiều.
"Anh quên điện thoại di động ở chỗ tôi." Tô Nhược Hân nói xong, giơ cao điện thoại di động của anh lên.
"Sao em không gọi điện thoại cho tôi? Muộn thế này, tôi phái người qua lấy là được, em không nên tới." Hạ Thiên Tường nghĩ đến Tô Nhược Hân một người bắt xe qua thì sa sầm mặt.


Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
"Ơ, đều là một chuyến đi về thôi, hơn nữa tôi gọi xe taxi trong hãng, còn lấy cả hóa đơn nữa."
Nhưng Tô Nhược Hân giải thích như vậy, Hạ Thiên Tường vẫn xị mặt ra: “Lần sau bất kể là chuyện gì, tôi và Phương Tấn không nghe điện, không xác nhận thì em không thể ra ngoài."
"Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy."
Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhớ ra chuyện mình tắt máy: “Được rồi, bây giờ tôi bảo tài xế đưa em về."
Vẻ mặt Tô Nhược Hân uất ức: “Anh vừa rồi thật hung dữ." Rõ ràng là anh tắt máy còn mắng cô.
"Xin lỗi, là tôi sơ suất.

Em ngoan, về trước đi." Hạ Thiên Tường đau lòng khi thấy dáng vẻ đáng thương của Tô Nhược Hân.
Anh vừa mở miệng nói ra câu này, đám người giúp việc vốn đang gục đầu không dám thở mạnh, đều đồng loạt ngẩng đầu lên, sau đó giật mình nhìn Hạ Thiên Tường.
Có phải bọn họ bị huyễn thính không?
Câu nói vừa nãy là do cậu Hạ nói ra à?
Không thể nào.
Chắc chắn mình bị huyễn thính rồi.
Bọn họ làm ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy Hạ Thiên Tường ôn hòa với ai, chứ đừng nói là dịu dàng như vừa nãy.

Truyện Truyện Teen
"Tôi không đi.

Tôi muốn biết anh đang làm gì." Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống sofa, giống như đây là nhà cô vậy.
Hạ Thiên Tường nghe xong, đôi chân dài nghịch thiên đã bước về phía Tô Nhược Hân.
Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, anh ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: "Em về trước đi.


Sau này tôi sẽ nói cho em biết."
Đám người giúp việc này vốn kinh ngạc đến ngây người, lúc này miệng đều biến thành hình chữ O rồi.
Người này thật sự...!thật sự là cậu Hạ của bọn họ sao?
Có phải bị ai bám vào người không thế?
Chỉ là, bọn họ rất nhanh đã nhớ tới anh lạnh lùng nghiêm túc với bọn họ trước khi Tô Nhược Hân bước vào đây.
Hình như… vẫn là Hạ Thiên Tường.
"Không được, tôi xem xong mới đi."
Cô gái nói xong thì thoải mái dựa vào trên sofa như người không xương, sau đó lại nói chẳng khác nào phát hiện ra đại lục mới: "Sao lại đổi thành giả vải rồi?"
Đúng vậy, lúc Tô Nhược Hân dựa vào thành ghế sofa mới phát hiện ra.
Sau đó, cô cho rằng Hạ Thiên Tường sẽ không biết, nhìn thẳng về phía chị Trương: “Chị Trương, sofa này đổi lúc nào thế? Thật thoải mái."
"Buổi chiều."
"Ồ, bàn trà này cũng đổi rồi, cũng là buổi chiều sao?"
"Đúng vậy." Chị Trương trả lời.

Giờ phút này, chị ta thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tô Nhược Hân tới thật tốt.
Chị ta hận không thể khiến Tô Nhược Hân ở trong nhà họ Hạ mỗi ngày.

Đáng tiếc, dạo này Tô Nhược Hân rất ít tới.
Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ ra buổi chiều cô nói mình thích sofa vải gia công, cô nói sofa vải gia công có cảm giác ấm áp của gia đình, rất thoải mái.
Còn cả bàn trà cũng vậy, mặt kính dễ lau dọn hơn loại phong cách nghệ thuật này.
Sau đó, chỗ này của Hạ Thiên Tường đều đổi.
Đây là trùng hợp hay là...
Trong đầu cô hiện lên câu nói của Dương Mỹ Lan tối nay Hạ Thiên Tường thích cậu.

Cô đột nhiên không dám nghĩ nữa: “Hạ Thiên Tường, anh cần làm gì thì làm đi, không cần để ý tới tôi." Cô ngồi trên sofa thoải mái xem kịch là được rồi.
Đã tới thì yên tâm ở lại.
Nếu cô đã gặp phải, chẳng có lý do gì mà không theo dõi xong hẵng đi.
Cô cũng tò mò muốn biết Hạ Thiên Tường định làm gì.

Chẳng biết tại sao, lúc anh muốn cô đi, cô bất giác cảm thấy chuyện Hạ Thiên Tường tra hỏi mọi người có thể liên quan đến cô.
Cho nên, cô càng không muốn đi nữa.
Hạ Thiên Tường thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, vẻ mặt lập tức sa sầm xuống, nhưng anh lại chẳng có cách nào với Tô Nhược Hân.
Dù sao cũng không nhẫn tâm nổi.
Cuối cùng, anh chỉ đành phải nói với chị Trương: "Chị đi lấy ít điểm tâm và trái cây qua."
"Vâng." Chị Trương vui vẻ rời đi.

Chị ta cam tâm tình nguyện phục vụ Tô Nhược Hân, không phàn nàn không hối hận.
Lúc này, Hạ Thiên Tường mới đi trở lại vị trí trước đó và đứng lại.
Nếu không thể giấu được Tô Nhược Hân, anh sẽ không giấu cô nữa.
"Đi ra."
Một tiếng quát lạnh này của anh làm một đám người giúp việc lập tức đồng loạt cúi đầu xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường.
"Tưởng tôi không biết là ai à? Mặc dù bà dùng số điện thoại di động mới mua gọi cho Tô Thanh Hà, nhưng bà chắc chắn gọi từ chỗ tôi ra, vậy chứng tỏ điện thoại di động của bà bây giờ đang ở trong nhà này.

Chỉ cần vừa lục soát sẽ tìm được ra thôi.

Tôi không nói, chỉ muốn cho bà có một cơ hội sống thôi.

Ra đi.".