CHƯƠNG 244

Tô Nhược Hân giơ tay dí lên mặt Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ bà Hạ cái quỷ gì?”

“Em hỏi dì Phương đi, là dì ta kêu.” Hạ Thiên Tường lộ vẻ vô tội.

“Còn nữa, anh nói xử lý thủ tục gì?”

“Thủ tục nhận nuôi Chúc Hứa, cậu bé còn nhỏ, cần có mẹ cũng cần có ba, hay là, em làm mẹ cậu bé tôi làm ba cậu bé?” Mặc dù có loại cảm giác đổ vỏ, nhưng như vậy có thể rút ngắn quan hệ với Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường cảm thấy cũng không phải không thể.

Dù sao, anh và Tô Nhược Hân đều biết Chúc Hứa không phải con ruột.

“Hở, chúng ta cũng chưa kết hôn, như vậy không tốt đâu.” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, sao lại cảm thấy anh đang gài cô chứ.

Nhưng quả thật là cô nói chuyện nhận nuôi Chúc Hứa ra trước.

“Nếu không Ủy ban sẽ không đồng ý cho một học sinh trung học như em nhận nuôi, thêm tôi nữa thì có thể, tôi có điều kiện để chăm sóc tốt cho Chúc Hứa.” Thang máy đến rồi, Hạ Thiên Tường “xe nhẹ đường quen”, giống như nơi này thật sự là căn hộ trước kia của anh, rất nhanh đã bế Chúc Hứa đến trước cửa phòng.

Căn hộ ba phòng, hai hộ một thang máy, vậy cũng không tệ lắm, rất yên tĩnh.

Nếu như một hộ một thang máy thì càng tốt, đáng tiếc bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.

Tô Nhược Hân ngẫm lại thấy lời Hạ Thiên Tường nói cũng có lý, chỉ dựa vào tiền tích góp của cô, cộng thêm thân phận học sinh, theo lý thuyết là rất khó xử lý thủ tục nhận nuôi Chúc Hứa.

Nhưng thêm Hạ Thiên Tường thì không giống vậy nữa.

“Để tôi suy nghĩ lại.”

“Không thêm tôi, ủy ban sẽ không đồng ý.”

“Anh đừng ầm ĩ nữa, để tôi suy nghĩ rồi nói.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường, nếu cô đồng ý, sao có cảm giác cô thật sự thành bà Hạ rồi.

“Có thể, em có thể nghĩ rất lâu, dù sao Chúc Hứa cũng không để ý nhiều thêm mấy ngày hay ít hơn mấy ngày không ba không mẹ, chẳng mấy chốc cậu bé sẽ quen với việc mình là trẻ mồ côi.”

“Không ba không mẹ, chú Hạ đang nói cháu sao?” Hạ Thiên Tường đang dồn hết tâm trí khuyên Tô Nhược Hân đồng ý chuyện ba người bọn họ trở thành người một nhà, không ngờ lại đánh thức Chúc Hứa, cậu bé vô cùng cảnh giác nhìn Hạ Thiên Tường, phảng phất như anh là bọn buôn người vậy.

“Sao có thể chứ, chú Hạ của cháu nói đùa đấy, Tiểu Hứa có mẹ, chỉ là mẹ Tiểu Hứa đi đến nơi rất xa rồi, nào, dì nhỏ bế.” Tô Nhược Hân hoảng sợ một trận, vội vàng bế Chúc Hứa qua, đồng thời nhấc chân đạp Hạ Thiên Tường một phát.

“Vậy cháu có mẹ nên không phải trẻ mồ côi phải không?” Chúc Hứa suy nghĩ, rất nghiêm túc hỏi Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Tường đã mở cửa đi vào trước, thật sự lo lắng căn hộ Phương Tấn mua có thể cho người ở hay không.

Cũng may, khi phát hiện căn hộ hoàn toàn mới, khuôn mặt đẹp trai cuối cùng cũng dễ nhìn hơn nhiều.

Còn tạm được.