CHƯƠNG 245

Nhưng so với khu biệt thự lưng chừng núi của anh thì đúng là nhà nhỏ gặp nhà lớn, không so được.

Quá nhỏ.

Hạ Thiên Tường cảm thấy hơi thiệt thòi cho Tô Nhược Hân.

Nhưng đi từ bệnh viện đến đây mất nửa tiếng, Phương Tấn có thể tìm được căn hộ lắp đặt thiết bị hoàn toàn mới thế này đã coi như hoàn thành nhiệm vụ anh giao rồi.

“Thế nào? Hài lòng chứ?”

Tô Nhược Hân đặt Chúc Hứa xuống, liếc nhìn đánh giá xung quanh: “Ồ, phong cách lắp đặt đồ đạc ở đây không giống anh chút nào.”

“Chỗ nào không giống?”

“Anh xem cái ghế sofa này đi, vừa nhìn đã thấy không giống rồi, trong nhà anh đều là da thật, đây là vải gia công.”

“Em không thích vải gia công? Thay!”

“Đừng, tôi thích vải gia công, ngồi lên thoải mái, da thật lành lạnh, nhất là mùa đông, thật sự không thoải mái bằng vải gia công.”

Hạ Thiên Tường gật đầu, nhớ kỹ điều này, sau này sofa trong tất cả nơi ở của anh đều đổi thành vải gia công.

“Khay trà thủy tinh này trông rất ấm áp, tôi thích, tốt hơn loại đan bằng dây leo kia nhiều, thực dụng, nếu không không dễ cọ rửa.”

“Còn gì nữa không?”

“Màu sắc của bàn thớt trong phòng bếp rất đẹp, tôi thích kiểu màu vỏ quýt này, nếu không trông cứ lạnh lẽo, không giống cảm giác của một ngôi nhà.”

“…” Hạ Thiên Tường lặng lẽ kiểm điểm, hình như màu sắc phòng bếp trong nơi ở khác của anh quả thật không có loại màu sắc tươi sáng thế này.

Quả nhiên sở thích của cô gái trẻ không giống anh chút nào, có phải anh thật sự già rồi?

“Hạ Thiên Tường, tôi rất thích, nói đi, tiền thuê là bao nhiêu?”

“Tùy.” Thật ra anh muốn nói không cần, nhưng đối với hiểu biết của anh về Tô Nhược Hân, có lẽ cô sẽ không đồng ý.

“Hở, đáp án này của anh không nghiêm túc chút nào.”

“Ngại quá, tôi chưa cho thuê nhà bao giờ.” Hạ Thiên Tường nói thật, cho nên, trong lúc nhất thời anh thật sự không biết tiền thuê bình thường của căn hộ này là bao nhiêu.

Vẫn nên thẳng thắn với Tô Nhược Hân thì tốt hơn.

“Cũng đúng, người giàu như anh, sao có thể mang căn hộ của mình cho người ta thuê, anh không thiếu tiền, cho thuê bị khách trọ làm hỏng sẽ rất khó chịu, hay là tôi ra giá nhé.” Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên bàn bạc xong giá cả rồi ở lại, vậy khá là ổn thỏa.

Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, huống hồ lần này cô không phải vì mình, mà là vì Chúc Hứa.

Một cậu bé không hề liên quan đến Hạ Thiên Tường.

“Được, em nói đi.”