“Rất tốt, vậy cô thử chết cho tôi xem.” Tống Thần Vũ cách cô một bước dừng lại nhoẻn miệng nói.

Đỗ Lan Hương sững sờ, không thể tin được anh ta vậy mà bảo cô chết, cô nên làm thế nào?
Bàn tay cầm mảnh sành có chút đau đớn, cô lại nói: “Mạng sống là của tôi không ai có thể kêu tôi đi chết, Tống Thần Vũ, nếu anh không thể buông tha cho tôi vậy thì chúng ta sống chết một lần, tôi thà chết trong trận chiến cũng sẽ không tự mình giết mình.”
Đây là hành động ngu ngốc đến cỡ nào, cô không đời nào lại nghe anh làm bậy, cô chết rồi thì sao? Xuống địa ngục hay lên thiên đường?
Điều đó không quan trọng, vấn đề là chết rồi cô sẽ không tồn tại trên thế gian này nữa, nếu không phải đường cùng ai lại đi chọn chết.

Với màn đáp trả của cô Tống Thần Vũ có chút phức tạp, cả tháng nay người phụ nữ này có khi nào phản kháng lại anh, chỉ có răm rắp nghe theo, vậy mà hôm nay lại cả gan nói ra những lời này, chưa kể còn động tay chân.

Tống Thần Vũ càng thêm nghi ngờ cô là gián điệp của kẻ kia, nếu vậy cũng đừng trách anh không biết ra tay nhẹ nhàng với phụ nữ.

Đỗ Lan Hương cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, cô lắc đầu mấy cái cho thanh tỉnh lại nhìn thấy Tống Thần Vũ hóa thành hai người.

Không xong, cô đến cực hạn rồi.

Thân hình của Đỗ Lan Hương bắt đầu đổ về phía trước lại cố giữ bản thân mình bình tĩnh, cảnh giác người trước mắt nhưng có làm sao cũng không tỉnh táo nổi, cuối cùng té xuống đất.


Tống Thần Vũ chỉ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ nằm dưới mảnh vỡ, hoàn toàn không có ý định nâng cô lên, anh nhìn lướt qua cô một cái lại ra khỏi căn phòng.

Đỗ Lan Hương chỉ là không chống đỡ được cơ thể nên mới ngã rạp xuống đất, thực chất cô cũng chưa ngất xỉu, nghe thấy tiếng chân và tiếng đóng cửa cô mới lần lần đứng dậy, sớm biết ngất xỉu hữu hiệu cô đã sớm dùng rồi, đỡ vất vả đánh nhau với anh ta.

Khó khăn lắm cô mới đứng dậy được lại nhịn đau đi đến ngăn tủ trước giường tìm bông băng, Trịnh Lan Hương thường xuyên bị Tống Thần Vũ làm thương hắn sẽ có đồ băng bó.

Quả nhiên lục tủ một hồi có mấy chai thuốc đỏ và một đống bông băng, cô nhanh chóng băng lại cầm máu sau đó mệt mỏi nằm lăn ra giường.

Phải nói hôm nay là một ngày kinh khủng đối với cô, những ngày tiếp theo cô nên làm sao mới tốt đây? Cô không thể cứ để người nơi này hành hạ mãi thế được.

Mà người đàn ông này muốn trả thù Trịnh Lan Hương để cô ta làm osin mặc người hầu khinh bỉ cũng quá lắm rồi, tối đến lại đi làm hành động này, anh ta liệu có bị bệnh hay không?
Đáng tiếc cô không phải là người trực tiếp đọc quyển truyện nên chỉ nhớ sơ lược về nội dung còn những chi tiết nhỏ nhặt căn bản cô không quan tâm.

Ai mà ngờ đâu có một ngày mình lại xuyên thành một nhân vật trong truyện thế này, đúng là đủ khắc khoải.

Đỗ Lan Hương vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi cũng chìm vào giấc ngủ, hy vọng sẽ là một đêm bình yên.

Bên ngoài đám người hầu lại run rẩy đối diện với cặp mắt hung ác của Tống Thần Vũ, không ai nghĩ anh lại đột nhiên đi ra nên không ai kịp chạy đi.

“Dám nghe lén.” Tống Thần Vũ nhếch môi cười một cách quỷ dị.

Đám người vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Thiếu gia tha tội, chúng tôi, chúng tôi lần sau không dám nữa.”
“Tôi đuổi các người khỏi đây liền không có lần sau, ý các người là vậy sao?” Âm thanh của Tống Thanh Vũ vừa lạnh lẽo vừa ma mị, làm người ta càng thêm sợ hãi.

Một người can đảm nói: “Thiếu gia, chúng tôi chỉ vi phạm một lần, mong anh cho chúng tôi một cơ hội ở lại.”
“Phải, phải, chúng tôi cần công việc này, xin cậu khoan hồng độ lượng.” Đám người cùng đồng loạt xin xỏ.

Tống Thần Vũ lại nở một nụ cười tuyệt luân kèm theo giọng nói âm trầm: “Tốt thôi, các người nếu ở lại sẽ phải mất một thứ gì đó, chẳng hạn như… đôi tai.”
Đám người nghe vậy lạnh cả sống lưng không ai dám xin xỏ nữa.

Tống Thần Vũ cứ thế lướt qua bọn họ đi về phòng của mình, cái bóng lấp ló đứng ở một góc nhìn theo bóng dáng của anh, ánh mắt có chút sâu xa.


Hôm sau biệt thự thiếu đi năm người giúp việc, ai cũng biết nguyên nhân là gì nhưng không ai dám lên tiếng bàn tán.

Chính vì thế gà còn chưa gáy Đỗ Lan Hương đã bị người gọi dậy.

nói đúng hơn là la hét gọi dậy.

“Trịnh Lan Hương, dậy mau cho tôi, còn tính ngủ đến khi nào hả? Mọi người đã dậy hết rồi, cô đừng có mà lười biếng.”
Đỗ Lan Hương ong hết cả tai, hôm qua ngủ trễ hai mắt không thể nào mở ra nổi, cô chỉ động đậy mí mắt một chút không có dấu hiệu mở mắt ra.

Cô hầu kia vô cùng tức giận nắm lấy tóc của Đỗ Lan Hương giật mạnh: “Cô dậy hay chưa, bộ là heo hả mà mãi không dậy.”
Đỗ Lan Hương đau đến phát tỉnh, lúc này đã có thể mở mắt ra nhìn người trước mặt, cô hầu này có thân hình khá to con nên sức lực cũng lớn, một hít một ngụm khí lạnh cũng nhàn nhạt nói: “Buông tôi ra.”
“Buông cái gì, mày dậy đi rồi tao buông.” Cô hầu kia ngược lại nắm chặt tóc cô hơn.

Đỗ Lan Hương cảm thấy da đầu tê dại, lẽ nào người trong nhà này đều thích dùng bạo lực nói chuyện sao? Thế thì cũng đừng trách cô.

Trong lúc cô hầu không phòng bị gì Đỗ Lan Hương đã nâng tay tạo thành một cú đấm đánh thật mạnh vào bụng cô ta.

Cú đánh không nhẹ chút nào, cô hầu đau đến vật vã buộc phải buông tay ra ngồi xuống đất ôm bụng.

“Cô, cô dám đánh tôi.” Cô ta chỉ tay về phía cô khó khăn nặn từng chữ.

“Có gì mà tôi không dám.” Khuôn mặt của Đỗ Lan Hương lạnh lùng hiếm thấy, không ngờ mới sáng sớm cô đã phải vận động như vậy rồi, đúng là một buổi sáng yên lành mà.


Cô không quan tâm cô hầu mà đi thẳng vào nhà tắm, hai ba động tác đã vệ sinh cá nhân xong sau đó bước ra bên ngoài, không biết vì do cơ địa hay cú đánh có lực sát thương lớn cô hầu kia vẫn chưa thể đứng dậy được, nhưng mà cô cũng không rảnh quan tâm cô ta, bây giờ cô muốn đi gặp Tống Thần Vũ, nói chuyện với anh.

Qua một đêm suy nghĩ cô đã đưa ra một quyết định có chút táo báo để thoát căn nhà này.

Thấy cô đi ra khỏi phòng cô hầu gào lên: “Này, Trịnh Lan Hương, cô đánh tôi tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Đỗ Lan Hương cũng không quay đầu lại chỉ nói: “Được, tôi chờ.”
“Cô…” Cô hầu tức giận mà không thể làm gì chỉ nhìn theo bóng dáng của Đỗ Lan Hương.

Vừa ra khỏi phòng đi chưa được bao lâu Đỗ Lan Hương liền nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen đi về hướng này, hóa ra phòng của anh ta cũng không cách cô bao xa.

Tống Thần Vũ cũng nhìn thấy cô nhưng không hề chú tâm, lúc anh bước xuống cầu thang Đỗ Lan Hương nhanh chóng lên tiếng: “Tống Thần Vũ, anh khoan đi đã, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Tống Thần Vũ nghe thấy nhưng không có ý định dừng lại mà cứ thế đi xuống cầu thang.

Cô hiểu người đàn ông này là muốn làm lơ mình, cho nên vội vàng đuổi theo nói sau lưng: “Tống Thần Vũ, chúng ta ly hôn đi.”
Câu nói của cô thành công khiến Tống Thần Vũ dừng bước, mà cũng khiến mấy người hầu đang ở đó kinh sợ..