Đỗ Lan Hương đứng cách Tống Thần Vũ hai bậc cầu thang chờ xem phản ứng của anh lại không thấy anh có phản ứng gì, cô lại không đứng trước mặt nên không thể nhìn thấy nét mặt lúc này của anh thế nào nên trong lòng cũng có chút hồi hộp.

Chưa đến mười giây âm thanh lạnh lùng của Tống Thần Vũ lại vang lên: “Người tới, đem người phụ nữ này đến căn phòng phía đông.”
Đỗ Lan Hương không hiểu ý anh, ngay lập tức có ba bốn người đàn ông lực lưỡng không biết từ trên cầu thang đi tới kèm cặp cô.

Đỗ Lan Hương cũng không vội phản kháng chỉ nghi hoặc hỏi: “Tống Thần Vũ, anh như thế là có ý gì? Có ly hôn hay không thì nói một tiếng hà cớ gì lại cho người bắt tôi.”
Trả lời cô chỉ là những bước chân mang theo phẫn nộ của ai đó, Tống Thần Vũ cứ thế đi xuống dưới mà cô cũng bị hai người đàn ông đem đi.

Khi chưa hiểu chuyện gì Đỗ Lan Hương sẽ không ra tay, cô mặc cho hai người đàn ông đưa mình đi, trong lòng lại không ngừng chuyển động suy nghĩ ý đồ của người đàn ông kia.

“Chậc chậc chậc, Trịnh Lan Hương hôm nay lại gan như vậy, còn đòi ly hôn với thiếu gia, cô ta là không chịu nổi hành hạ đây mà, đáng lắm.”
Tống Thần Vũ vừa khuất bóng đã có người không nhịn được lên tiếng bàn tán, người sau tiếp nối người trước: “Xem biểu tình của thiếu gia, chắc sẽ không tha cho cô ta đâu.”
“Còn không phải sao, bộ cô ta muốn kết hôn thì kết hôn, ly hôn thì ly hôn à, hừ.”
Đám người hầu ở chung quanh đúng là hợp với câu vui sướng khi người gặp nạn.

Lúc này có một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Các người không làm việc còn tán gẫu cái gì, muốn đuổi việc như mấy người kia sao?”.


truyện teen hay
Cả đám nghe thấy giọng nói kinh sợ vội vàng quay sang nhìn người phụ nữ trung niên nói: “Vú Hoa, chúng tôi biết lỗi, chúng tôi lập tức làm việc.”
Nói xong đám người cũng giải tán ai làm việc nấy như sợ vú Hoa sẽ răn dạy.

Người phụ nữ nhìn bọn như đàn gà lạc lối chỉ khẽ nhíu mày, xem ra bà cần phải dạy lại quy củ cho bọn họ rồi.

Lại nói Đỗ Lan Hương sau khi bị đưa vào một căn phòng thì Tống Thần Vũ cũng vừa lúc tới nơi, hai người đàn ông kia xong việc liền đi ra ngoài không quên đóng cửa.

Đỗ Lan Hương nhìn người đàn ông trước mặt mình tỏ ra cảnh giác, đồng thời cô cũng nhìn lướt qua căn phòng này.

Bỗng chốc Đỗ Lan Hương sửng sốt mấy giây, mẹ nó, đây là nơi quỷ quái nào vậy, xung quanh toàn là những dụng cụ ghê rợn, có dao có dùi cui, có dây ra, roi sắt… Nói tóm lại cái gì thuộc về hành hạ người đều tập hợp ở đây.

Đừng nói là người đàn ông này muốn dùng nó lên người cô đấy nhé?
“Tống Thần Vũ, anh đưa tôi đến đây làm gì?” Mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng Đỗ Lan Hương vẫn theo lẽ thường hỏi anh.

Tống Thần Vũ lại lấy từ trong người ra một đôi bao tay màu đen thành thục đeo vào rồi nở nụ cười quỷ dị tiến về phía cô.

Đỗ Lan Hương theo bản năng lùi lại còn nói: “Này, anh đừng có làm bậy, có gì chúng ta nói chuyện với nhau.”
Tống Thần Vũ làm sao nghe lời cô anh không dừng bước cũng không lên tiếng, tay phải lại đưa ra rút lây roi da gần đấy, cuốn mấy vòng vào bàn tay.

Đỗ Lan Hương cắn chặt răng, người đàn ông này thật sự là quá ma mị, cô hỏi anh ta không trả lời lại chỉ hành động, cô cũng không thể đứng đấy chịu chết cho nên tiện tay cũng lấy một thanh kiếm katana ở gần đấy.

Roi của Tống Thần Vũ vừa quất đến cô liền đưa kiếm lên ngăn cản, roi da lập tức quấn vào mũi kiếm, Tống Thần Vũ lại dùng lực kéo cô về phía mình, hai người mặt đối mặt với nhau.

“Sao hả? Tính dùng thanh kiếm này đấu với tôi sao? Vậy thì tôi xem cô có thể đánh được mấy chiêu.” Dứt lời anh lại kéo roi da xuống bẻ cong thanh kiếm.

Đỗ Lan Hương có xu hướng bị kéo theo, cô lại dùng lực rút thanh kiếm ra khỏi roi da, lại nhanh chóng chém xuống một đường.

Tống Thần Vũ nghiêng mình tránh né lại hất roi da quấn lấy vòng eo của Đỗ Lan Hương một lần nữa kéo cô lại đây.


Đỗ Lan Hương cũng không để ý đồ của anh được thực hiện, cô lại phi thanh kiếm về phía mi tâm của anh, tốc độ không chậm chút nào.

Tống Thần Vũ nhìn thanh kiếm cười lạnh, anh chỉ cần nghiêng người một chút là có thể tránh thoát, động tác uyển chuyển, linh hoạt.

“Chết tiệt.” Đỗ Lan Hương thầm chửi, lúc này cũng nằm gọn trong tay Tống Thần Vũ, một tay giữ roi da một tay đưa lên cần cổ trắng nõn của cô.

“Không còn kiếm tôi xem cô làm thế nào?” Tống Thần Vũ có vẻ đắc ý thêm vài phần khiêu khích.

Trong trường hợp này Đỗ Lan Hương đúng là khó lòng trốn thoát hoặc ra chiêu, hắn chỉ cần mạnh tay một chút nữa thôi cô nhất định sẽ chết không nghi ngờ.

“Anh nói đi, muốn gì ở tôi?” Cô trước tiên thỏa hiệp, cách này đơn giản nhất, cho dù cô có thể cùng anh thử sức mấy chiêu nữa nhưng kết quả cũng sẽ thua dưới tay anh thôi, vậy thì cứ giữ sức trước đi, cô lại thở ra một hơi, tựa toàn bộ cơ thể ra sau.

Mà phía sau chính là Tống Thần Vũ.

Có một nơi để dựa tội gì không dựa, đánh đấm gì cho mệt.

Thấy cơ thể Đỗ Lan Hương thả lỏng không có ý phản kháng nữa Tống Thần Vũ hết hứng thú, hai mắt híp lại khàn giọng hỏi: “Nói, cô có phải là người của Trương Hải Nam hay không?”
“Trương Hải Nam là ai?” Đỗ Lan Hương nghe thấy cái tên lạ lẫm liền ninh mi hỏi.

“Chớ có giả vờ với tôi, cô chính là người mà hắn gài vào bên cạnh tôi có đúng không?” Tống Thần Vũ cúi người sát bên tai cô gầm nhẹ một tiếng, bàn tay đang giữ cổ cô cũng khẽ siết chặt một chút.


Đỗ Lan Hương bắt đầu thấy đau cổ nhưng cô vẫn phải thả lỏng ẩn nhẫn nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi đã nói rồi tôi không biết hắn ta, anh bỏ tay ra khỏi cổ tôi được không? Có chuyện gì cũng có thể nói chuyện với nhau, động tay động chân có gì hay ho.”
Cô nói vậy càng khiến người đàn ông thêm khinh bỉ, bàn tay không thả lỏng vẫn giữ nguyên.

“Còn ngoan cố sao? Vậy võ công của cô là thế nào? Đừng nói với tôi cô chỉ đánh bừa.” Tống Thần Vũ cười lạnh một tiếng.

Đỗ Lan Hương cảm thấy không ổn, cô sao lại quên mất Trịnh Lan Hương không biết võ, cô lại hai lần hiển lộ trước mặt anh, có bị anh nghi ngờ cũng là hợp lý.

Cô sắp xếp suy nghĩ lại nói: “Tôi không đánh bừa, tôi đúng là có võ.”
“Cô đang thừa nhận mình là người của Trương Hải Nam sao?” Tống Thần Vũ không nghĩ cô dễ dàng thừa nhận như vậy.

“Anh làm sao vậy, tôi thừa nhận có võ với chuyện có phải người của Trương Hải Nam gì đó không thì có liên quan gì đến nhau.” Đỗ Lan Hương không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì nữa.

“Lúc trước cô không dùng võ phản kháng lại tôi mà tỏ ra ngoan ngoãn, cô là muốn tôi mất cảnh giác với cô sau đó nghe theo lệnh của Trương Hải Nam giết tôi, có đúng không?” Tống Thần Vũ lại đặt ra nghi vấn.

Đỗ Lan Hương không hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, cô một lần nữa tốn nước miếng giải thích: “Một người chịu hành hạ tối ngày cũng sẽ có lúc không nhịn được mà phản kháng thôi, lẽ nào anh không hiểu đạo lý này? Lại nói tôi muốn giết anh cũng phải chọn cơ hội, làm sao lại phản kháng giữa lúc cơ thể còn yếu ớt, đây không phải lấy trứng chọi đá sao?”.