Những ngày trước đây, Cẩm Tinh lúc nào cũng bận rộn.
Cô bận đi tìm việc, bận phân bổ chút thời gian ít ỏi cuối cùng của mình sao cho hợp lý, bởi cô hiểu con người ta cứ hễ rảnh rỗi là lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, rồi quay ra buồn vô cớ.
Cô ngồi ngây ngốc trong phòng bệnh cả ngày, Tiểu Viên Nguyệt rất ngoan, con bé luôn tự chơi một mình không cần cô phải dỗ dành hay chăm lo từng chút một như những đứa trẻ khác.

Ngay cả vị bác sĩ tới đây khám cho cô bé, thấy cô gái nhỏ nằm trong lồng ngực mẹ, nghịch ngợm quơ quơ nắm tay nhỏ xíu thì cũng bật cười nói: “Đứa bé này, đại nạn không chết, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời.”
Là một người mẹ, khi nghe người khác nhận định như vậy về con mình thì đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiểu Viên Nguyệt của cô đến được với thế giới này cũng không phải là dễ.
Bố cô bé hận mẹ cô bé đến tận xương tủy, anh trai cô bé thì đang mong ngóng cô bé tới cứu mạng, nhưng nhìn cô bé này xem, cô bé giống như trời sinh đã có sức sống tràn trề.

Trước đây cô còn lo lắng không biết việc mình bị ung thư có gây ảnh hưởng gì tới sức khỏe của con không, nhưng hiện giờ, nhìn bé con ngày ngày tươi cười như vậy, những nỗi lo trước giờ của cô cũng dần tan biến.
Mà mẹ nuôi của cô bé - Hà Hiểu Hiểu còn nhiệt tình hơn nhiều, buổi chiều cô ấy ra ngoài một chuyến, lúc quay về thì cầm theo một đống đồ toàn những túi lớn túi nhỏ.
Tô Cẩm Tinh bất đắc dĩ nói: “Hiểu Hiểu, có phải cậu đã bê nguyên cái cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh về đây không vậy?”
“Cậu chả hiểu gì cả.” Hà Hiểu Hiểu tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Đứa trẻ này và tớ rất có duyên với nhau, nó là thần tài nhỏ của tớ đó, vậy nên tớ phải đối xử với nó thật tốt mới được.”
Tô Cẩm Tinh cười khẽ, cũng không có ý đáp lại.
Hà Hiểu Hiểu là một người có tính cách khá hấp tấp, có nói nhiều bao nhiêu cũng không thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.

“À đúng rồi, Cẩm Tinh, tớ có ý này."
Hà Hiểu Hiểu đặt mấy thứ đồ mà cô ấy vừa phân loại xong dưới đất, sau đó nằm trên sô pha nói chuyện với cô.
Tô Cẩm Tinh lên tiếng hỏi: “Ý gì cơ?”
“Tiên sinh… anh ấy vẫn không định gặp cậu sao? Nếu anh ấy thật sự yêu cậu như vậy, còn đối xử với cậu tốt như thế nữa, vậy thì tại sao lại không quang minh chính đại xuất hiện rồi hỏi cưới cậu chứ?"
Về vấn đề này thì Tô Cẩm Tinh chưa từng nghĩ tới, mà cô cũng không muốn nghĩ.
“Tiên sinh làm như vậy chắc cũng có lý do riêng."
Hà Hiểu Hiểu lăn một vòng rồi ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Cẩm Tinh, có thể tớ hơi nhiều chuyện, nhưng dù gì cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ, vậy nên những gì tớ làm hay những điều tớ nói với cậu đều không có ý xấu hay gây tổn hại đến cậu đâu, cậu đừng có giận tớ nhé.”
Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu, cô nói: “Ừ, không sao đâu, cậu cứ nói đi.”
Hà Hiểu Hiểu cúi người gần hơn, thấp giọng nói: “Trước giờ Tiên sinh luôn không để cậu thấy mặt anh ấy, tớ đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, và thấy chỉ có hai nguyên nhân là khả quan thôi.

Một là, khuôn mặt hay ngoại hình của anh ấy quá xấu, sợ tình yêu mộng mơ bỗng chấm dứt, nên mới không để cậu thấy mặt.”
Chuyện này…
Tô Cẩm Tinh hồi tưởng lại một vài chuyện trong quá khứ, mặc dù cô thật sự chưa từng thấy mặt Tiên sinh, nhưng thời điểm cô ở khách sạn lớn Dung Thành, dưới ánh trăng mờ ảo cô có thể lờ mờ nhìn thấy một số đường nét trên khuôn mặt anh.
Cô là một nhà thiết kế, trời sinh là người rất nhạy cảm với những đường cong và đường viền, vậy nên theo suy đoán của cô thì Tiên sinh không phải người xấu xí.

Thậm chí còn ngược lại, có khả năng anh là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú.
Hà Hiểu Hiểu nghe xong mấy lời cô nói thì lại đưa ra một giả thiết khác: “Hoặc là trên mặt anh ấy có một mụn ruồi cực kỳ lớn! Đúng là đường nét và các ngũ quan trên khuôn mặt thì rất đẹp, nhưng trên mặt lại có một mụn ruồi lớn trông giống như hoa, hoặc là một vết bớt to chẳng hạn.

Và anh ấy sợ cậu nhìn sẽ thấy khó coi, nên mới giấu mình trong bóng tối không chịu lộ mặt ra?”
Thành thật mà nói thì khả năng này cũng khá cao.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
“A đúng rồi!" Hà Hiểu Hiểu vỗ đùi một cái, đột nhiên nói: “Vết sẹo! Cẩm Tinh, có thể lúc trước anh ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nên trên mặt đã để lại một vết sẹo lớn chăng? Uầy, nếu là như vậy thì có thể hiểu lý do tại sao anh ấy hành xử như thế rồi!”
Tô Cẩm Tinh bỗng sửng sốt.
Vết sẹo sao…
“Hiểu Hiểu, cậu có biết nhân vật nổi tiếng nào, hoặc là người trong giới kinh doanh ở thành phố H này có vết sẹo trên mặt không?"
Hà Hiểu Hiểu vuốt cằm nghĩ nghĩ, sau đó, ánh mắt cô ấy đột nhiên sáng vụt lên: “… Cẩm Tinh, không phải chứ, thật sự là có một người.”
Tim Tô Cẩm Tinh như đập nhanh hơn một nhịp: “… Ai?”
“Chính là cái tên mà tớ nói với cậu rồi đó, tên người yêu cũ là tổng tài bá đạo của tớ chứ ai.

Trước đây anh ta gặp tai nạn xe, bên mắt trái có một vết sẹo, nhưng mà vết sẹo đó không quá lớn đâu.

Hơn nữa nó cũng không quá ảnh hưởng tới khuôn mặt anh ta, bình thường chỉ cần đeo kính râm là được, nói chung cũng không tệ đến mức phải giấu mặt trong bóng tối…"

Mắt trái.
Tô Cẩm Tinh nắm bắt lấy từ khóa.
Cô cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian mà cô và Tiên sinh từng tiếp xúc với nhau từ trước cho tới bây giờ.
Tại phòng 1231 của khách sạn lớn Dung Thành, chiếc ghế sô pha được đặt nằm ngang, đối diện với cửa sổ sát đất.
Mỗi lần Tiên sinh ngồi xuống anh luôn chọn vị trí là góc ngoài cùng bên trái, còn cô thì ngồi ở góc ngoài cùng bên phải, thời điểm ánh sáng từ các vì sao rực rỡ trên bầu trời chiếu vào, cô nghiêng đầu và nhìn thấy hình dáng một bên sườn mặt của Tiên sinh, đó là má phải.
Và trước giờ cô chưa từng nhìn thấy bên má trái của Tiên sinh.
Có phải anh cố tình giấu cô không?
Hay là bởi vì… do anh và Hà Hiểu Hiểu đã từng có một đoạn tình cảm với nhau?
Nếu đúng là như vậy thì có thể hiểu được lý do cho tất cả những chuyện anh làm!
Anh đã từng yêu Hà Hiểu Hiểu, cho nên cũng không có gì là lạ nếu anh biết cô qua lời kể của Hà Hiểu Hiểu.

Hơn nữa, với năng lực của anh thì việc tìm hiểu về cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô cũng là dễ như trở bàn tay.

Chưa kể, anh lúc nào cũng che giấu má trái của mình với cô.
Cô nhớ rõ, Tiên sinh đã từng nói với cô rằng anh từng rất yêu một người phụ nữ, chẳng lẽ người đó thật sự là Hà Hiểu Hiểu sao?
Nhưng mà cũng không đúng, vì trước đó Tiên sinh cũng nói người phụ nữ đó đã kết hôn, mà Hà Hiểu Hiểu ngoài một đám bạn xấu ra thì đã thấy có bạn trai đâu.
Như vậy thì có hơi sai khi nghĩ theo chiều hướng này.
Hà Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Cẩm Tinh, không hiểu sao tớ lại có cảm giác, càng nói càng thấy anh ta giống…”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Hiểu Hiểu, trước nay cậu vẫn độc thân, đúng không?”
Hà Hiểu Hiểu trầm mặc.
Qua một lúc lâu.
Nhìn thấy biểu hiện đó của cô ấy, lòng Tô Cẩm Tinh lại đột nhiên trầm xuống.
Hà Hiểu Hiểu thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Được rồi được rồi, tớ nói thật với cậu, là tớ đã từng kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Tô Cẩm Tinh kinh hãi: “Lúc nào chứ?”
“Ôi, lúc ấy thật sự là cũng không còn cách nào khác.

Đại khái là sáu năm trước, khoảng một năm sau khi nhà cậu xảy ra chuyện thì tớ kết hôn." Nét mặt Hà Hiểu Hiểu trông ảo não, buồn rầu hơn hẳn: “Khi ấy tớ đã đá bạn trai của mình, lừa dối anh ta rồi kết hôn với người khác.

Có lẽ giờ anh ta hận tớ đến tận xương tủy ấy chứ, sau này anh ta cũng không liên hệ gì với tớ nữa.”
Tô Cẩm Tinh sợ đến nỗi nói không nên lời.
“Cậu… vì sao chứ…"

“Vì tớ muốn nhận nuôi một đứa bé bị bạo lực học đường, cô bé đó khi ấy mới chỉ mười hai tuổi thôi nhưng đã từng tự sát rất nhiều lần, cũng may là lần nào cũng được cứu thoát.

Cậu cũng biết rõ chuyện tớ cũng là nạn nhân của việc bạo lực học đường mà, cho nên hơn ai hết, tớ rất hiểu cảm giác đó và muốn giúp cô bé ấy.

Nhưng thời điểm đó, nhà bạn trai tớ lại rất có địa vị, đối với chuyện tớ muốn nhận nuôi một đứa bé bên ngoài, nhà anh ta chắc chắn sẽ phản đối.

Nhưng theo quy định của trung tâm, người độc thân không thể nhận nuôi những đứa trẻ đó, bắt buộc phải có vợ hoặc có chồng hợp pháp thì mới được.

Lúc ấy tớ cũng không còn cách nào khác, nên đã lừa anh ta chạy đi tìm một đối tượng để đăng ký kết hôn, rồi nhận nuôi đứa bé kia."
Lượng thông tin khổng lồ này xâm nhập vào trong não khiến Tô Cẩm Tinh có hơi bất ngờ.
Hà Hiểu Hiểu thật sự đã kết hôn.
Hơn nữa thời gian cũng rất tương đối, chính là sáu năm trước, cách lúc xảy ra tai nạn tầm một năm.
Hà Hiểu Hiểu bằng tuổi cô, sáu năm trước cả hai người đều đã tròn hai mươi tuổi, vừa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn.
“Hiểu Hiểu, vậy thì… người chồng đó của cậu bây giờ đâu rồi?"
“Ôi, đã ly hôn từ lâu rồi.

Anh ta là một tình nguyện viên của trạm cứu trợ trẻ em, lúc tớ đề xuất kết hôn giả để có thể nhận nuôi đứa bé đó thì anh ta đã đồng ý ngay.

Sau đó, khi bố tớ biết được chuyện này, ông ấy tức đến nỗi suýt chút nữa là đánh gãy chân tớ đó!"
“Vậy thì đứa bé khi ấy đâu rồi?"
“…"
“Ôi, đây có lẽ là nghiệt duyên, tớ phản bội anh ta, anh ta làm tổn thương lại tớ, xem ra chúng tớ có thể miễn cưỡng coi là huề nhau rồi.

Dù sao thì sau này nếu có chạm mặt nhau trên con đường nào đó thì cũng có thể thoải mái coi như một đoạn chuyện cũ thôi."
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn: “Hiểu Hiểu, bạn trai cũ của cậu… là ai?”.