Hà Hiểu Hiểu liếm môi, thở dài một hơi rồi nói:
“Lục Tước.”
Tô Cẩm Tinh trợn tròn mắt nói: “Lục Tước của bất động sản Lục Thị sao?”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu và nói: “Ừ.”
Bất động sản Lục Thị…
Không ngờ lại là anh ta…
Nói như vậy thì đúng là cô và Lục Tước đã từng gặp nhau.
Đó là lúc cô mười tám tuổi, bố cô tổ chức tiệc thành niên cho cô, lúc đó tiệc được tổ chức ở khách sạn lớn Dung Thành, ông ấy đã mời rất nhiều bạn bè, Lục Tước cũng có đến.
Lúc đó cô và Tiêu Cận Ngôn vẫn đang yêu nhau thắm thiết nên cô cũng không để ý đến Lục Tước lắm.
Cô chỉ nhớ Tiêu Cận Ngôn từng nhắc với cô một lần, nói rằng Lục Tước rất giỏi, nếu nói có người có thể PK với anh trong thành phố H thì người đó chỉ có thể là Lục Tước mà thôi.
Hà Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Lục Đình, ông chủ của tập đoàn trang sức Duy Nhất là em trai của anh ta.

Lục Đình cũng là một anh chàng bướng bỉnh, luôn không chịu về công ty giúp đỡ, cứ thích tự mình làm thiết kế trang sức gì đó nên đã chống đối với gia đình.

Trong lúc tức giận, anh trai anh ta đã cắt nguồn cung kinh tế của anh ta.


Nhưng cái tên nhóc này ngoài việc miệng lưỡi độc địa ra thì tính tình rất tốt nên tớ đã âm thầm tiếp tế cho anh ta.”
Tô Cẩm Tinh đã hiểu, cô nói: “Vì vậy Lục Đình luôn ghi nhớ ân tình của cậu, sau đó thì cậu đã giới thiệu tớ đến làm việc ở tập đoàn trang sức Duy Nhất à?”
“Ừa.” Hà Hiểu Hiểu cười hehe rồi nói: “Mặc dù tớ không làm được chị dâu của anh ta nhưng anh ta cũng phải nể mặt tớ.

Có điều cậu có thể phỏng vấn đậu thì nhất định là bản thân cậu có năng lực, tớ chỉ là người dẫn đường mà thôi.”
Tô Cẩm Tinh mở điện thoại ra, nhập tên Lục Tước và tìm kiếm.
Anh ta thật sự rất nổi tiếng, có cả bài viết trên mạng.
Lý lịch của anh ta rất đẹp, toàn học trường nổi tiếng, hơn nữa, còn học kiến trúc và thương mại, thành tích luôn rất xuất sắc.

Sau khi kế thừa bất động sản Lục Thị từ tay bố mẹ mình thì nhanh chóng mở rộng sự nghiệp, giá trị bản thân…
Một, mười, một trăm, một ngàn, mười ngàn, một trăm ngàn, một triệu…
Tô Cẩm Tinh đếm một lúc thì nhanh chóng bỏ cuộc.
Dãy số không ở phía sau khiến người ta phải hoa mắt.
“Cẩm Tinh, sao cậu lại ngây ra thế?” Hà Hiểu Hiểu đưa tay ra, lắc qua lắc lại trước mắt cô rồi còn an ủi: “Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, tớ và anh ta đã là chuyện quá khứ rồi.

Hơn nữa, đã sáu năm không liên lạc rồi mà, sớm đã như người xa lạ rồi.

Nếu như… tớ nói là nếu như, nếu như anh ta thật sự là tiên sinh, vậy thì tớ có thể đảm bảo với cậu, con người anh ta rất tốt, rất đáng tin, là đối tượng có thể tin tưởng và dựa dẫm được.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu, bất giác chau mày lại.
Sự thật này đến quá bất ngờ, cô có hơi không chấp nhận được.
Lẽ nào tiên sinh là Lục Tước sao?
Nhưng anh ta… đã từng yêu Hiểu Hiểu sâu đậm như thế, tại sao lại tìm đến cô chứ?
Hà Hiểu Hiểu thì lại rất vô tư, cô ấy còn giúp cô phân tích: “Theo tớ thấy ấy à, cũng có khả năng là anh ta sợ, vì anh ta từng yêu tớ, sợ cậu vì chuyện này mà từ chối anh ta nên không muốn để cậu nhìn thấy mặt anh ta.

Nói như thế thì thật ra cũng hợp lý, anh ta không muốn cậu phải chịu gánh nặng tâm lý thôi.”
“Hiểu Hiểu, cậu… còn yêu anh ấy không?”
“Đã không còn yêu từ lâu rồi.” Hà Hiểu Hiểu vỗ lên đùi nói: “Haha, còn tìm gái đến thể hiện tình cảm trước mặt bà, nếu như là bây giờ thì bà đã mắng cho một trận thối mặt rồi.

Đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của bà mà thôi.”
Tô Cẩm Tinh lại im lặng.
Nếu như thật sự là Lục Tước…

Chắc trong lòng Lục Tước vẫn còn rất yêu Hiểu Hiểu?
Tìm người phụ nữ khác đến thể hiện tình cảm chắc là vì bị cô ấy bỏ rơi nên giận dỗi, hoặc là muốn kích động cô ấy, để cô ấy quay lại dỗ dành anh ta, nhưng không ngờ Hà Hiểu Hiểu lại quay đầu bỏ đi, suốt sáu năm liền không hề liên lạc với anh ta.
Kể từ đó tiên sinh cũng trở nên buồn bã chán nản.
Suốt cả buổi chiều, Tô Cẩm Tinh cứ thấy rối ren trong lòng.
Sau khi Hà Hiểu Hiểu giúp cô mua bữa tối thì đã bị người nhà giục quay về, trong căn phòng trống trải chỉ còn lại mỗi mình cô và nhóc tì không biết nói chuyện thôi.
[Hà Hiểu Hiểu đã đi rồi sao?]
Tiên sinh gửi tin nhắn đến.
Nếu như là trước đây thì cô sẽ không nghĩ gì nhiều, đại khái chỉ cảm thấy tiên sinh đang quan tâm đến cô, lo cô không có ai bầu bạn thôi.
Nhưng hôm nay, sau khi biết được tin tức kia thì cô lại thấy tin nhắn đó như có ý thăm dò.
[Cậu ấy đã đi rồi, nhà cậu ấy giục cậu ấy về ăn cơm.]
[Bố mẹ cô ấy luôn quản lí cô ấy rất chặt, không sao, tối anh sẽ đến bầu bạn với em.]
[Tiên sinh, anh… rất hiểu Hiểu Hiểu đúng không?]
[Sao lại hỏi như thế?]
[Không có gì, tùy tiện hỏi vậy thôi mà.]
[Hiểu sơ sơ thôi, thành phố H cũng chỉ có chừng đó, nhà họ Hà cũng không phải là không có tên tuổi, biết mấy chuyện ấy cũng là chuyện bình thường thôi, em không cần phải đa nghi.]
Không phải cô đa nghi.
Mà cô đang chạnh lòng.
Không biết tại sao cô cứ cảm thấy… hình như mình đã cướp đi tình yêu vốn thuộc về Hiểu Hiểu.
Từ những lời nói lúc chiều của Hiểu Hiểu, cô cũng đại khái hình dung ra được chuyện tình trước đây của họ.
Hà Hiểu Hiểu còn trẻ nên khá bốc đồng, giấu anh ta kết hôn với người khác để nhận nuôi một đứa trẻ tự sát vì bị bạo lực học đường, nhưng Lục Tước lại tưởng rằng Hà Hiểu Hiểu bỏ rơi mình, vì yêu nên sinh hận, làm ra những chuyện tổn thương đến cô ấy.

Từ đó hai người họ đã chia tay nhau, suốt sáu năm cũng không liên lạc với nhau.
Dù có nói thế nào thì đó cũng là một cuộc tình khiến người ta phải thấy nuối tiếc.
Nếu như thật sự là như thế thì về tình về lý cô cũng đều nên nói sự thật chuyện Hiểu Hiểu kết hôn năm xưa cho anh nghe.

Còn về phần sau này anh quyết định như thế nào thì đó đều là tự do của anh.
Tô Cẩm Tinh đợi mãi đến lúc trời tối hẳn thì mới nhận được tin nhắn của tiên sinh.
[Cẩm Tinh, tắt đèn đi.]
Giống như hôm qua, cô kéo sẵn rèm cửa sổ rồi tắt hết đèn, cô không nhìn thấy gì nên mò mẫm theo bức tường, đi đến cửa ra vào và mở cửa ra.
Chào đón cô là vòng tay ấm áp giống như ngày hôm qua.
Hình như Tiên sinh đang cười, trong giọng nói có lẫn ý cười: “Cẩm Tinh, nhớ anh không?”
“…”

“Sao lại không nói gì thế?”
“Nhớ.”
“Anh cũng rất nhớ em.” Tiên sinh ôm chặt cô và nói: “Anh chưa từng mong chờ đêm tối đến như thế, trước giờ anh luôn thấy đêm tối quá cô đơn và lạnh lẽo, nhưng bây giờ thì không như thế nữa, đêm tối trở thành thứ mà anh chờ đợi nhất trong ngày, vì cuối cùng anh đã có thể nhìn thấy em.”
Tô Cẩm Tinh để mặc cho anh ôm vào lòng mà không nói gì.
Tiên sinh cảm giác thấy tâm trạng của cô không ổn nên kéo cô ra khỏi vòng tay rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cẩm Tinh, rốt cuộc em làm sao thế?”
“Tiên sinh, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Em hỏi đi.”
“Anh thấy em và Hiểu Hiểu… có giống nhau không?”
Tiên sinh đã từng nói, cô rất giống với người mà anh yêu, vì vậy anh mới tìm đến cô.
Cô nín thở, chờ đợi câu trả lời.
Tim cô đập loạn nhịp, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ luôn rồi.
Tiên sinh chỉ cười nhẹ rồi nói: “Sao lại hỏi như thế? Để anh nghĩ xem nên trả lời em thế nào.

Em và Hà Hiểu Hiểu… đều rất lương thiện, cũng rất nhiệt tình, về những phẩm chất này thì rất giống nhau.”
“…”
“Nhưng ngoại hình và tính cách của hai người thì lại hoàn toàn khác nhau, Hà Hiểu Hiểu vô tư hoạt bát còn em thì lại dịu dàng tỉ mỉ.

Hà Hiểu Hiểu có khuôn mặt tròn còn em thì lại có khuôn mặt nhỏ.” Tiên sinh thở dài rồi nói: “Có phải Hà Hiểu Hiểu đã nói gì với em rồi không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu rồi nói: “Không có, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, người xưa nói vật họp theo loài, em còn tưởng em rất giống với Hiểu Hiểu chứ, vì vậy nên mới trở thành bạn tốt.”
Tiên sinh gật đầu rồi nói: “Hiểu Hiểu thật sự là một cô gái tốt, mặc dù tính tình thẳng thắng, làm việc cũng dứt khoát nhưng cô ấy vẫn có sự tỉ mỉ của con gái.

Anh gửi tin nhắn cho cô ấy, nhờ cô ấy đến bầu bạn với em, cô ấy thích ngủ nướng như thế mà lại dậy sớm để chạy đến, cô ấy đối xử với bạn bè rất tốt.”
Tiên sinh ôm cô vào lòng lại, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô rồi nói: “Anh biết em đang nghĩ chuyện gì, có phải em nghĩ anh là Lục Tước không?”
Tô Cẩm Tinh ngây ra.
“Vậy… anh có phải không?”.