Bản không cắt giảm:

Tay anh xoa nhẹ một cái, cô đột nhiên co rụt chân lại giống như bị chạm vào chỗ cấm kỵ nào đó: “Hà Uyên…”

Cô đột nhiên thốt ra tên của anh, đứng đắn nghiêm túc, xem ra là thật sự bị giật mình hoảng sợ.

Tay bên dưới của Hà Uyên không động đậy, chỉ nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, yết hầu lăn lên lộn xuống một cách dữ dội.

Cô gọi tên của anh giống như đang rên rỉ khiến cho luồng khí nóng trong cơ thể anh càng thêm mãnh liệt, mà đầu ngón tay chạm vào ướt át càng khiến cho anh cảm thấy điên cuồng hơn.

Anh chỉ muốn đến gặp cô một lát, chỉ muốn đưa thuốc cho cô, vì sao… Lại làm ngược lại với dự định ban đầu.

Hà Uyên hít sâu một hơi, duỗi tay ôm lấy eo cô muốn nhấc cô ra khỏi đùi.

Thôi được rồi, tạm thời không trêu chọc nữa, tránh việc làm cô sợ.

“Anh, anh muốn ư?” Nhưng Giản Ngôn Chi lại đột nhiên hỏi.

Hà Uyên sửng sốt, đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô.

Giản Ngôn Chi hạ con ngươi xuống, cảm giác mình sắp bị bản thân mình đốt nóng đến chết mất, nhưng cô vẫn ép mình nói hết câu hoàn chỉnh: “Vừa nãy em nhìn thấy, trong ngăn tủ kia có… có cái kia đấy!”

Vừa dứt lời, cô đã bị anh ôm ngang lên, anh ôm cô đi về phía trước, đích đến rất rõ ràng, giường.

Thả cô lên trên giường, anh lập tức cúi người đè lên cô, nụ hôn của anh lộn xộn lại không có quy tắc gì, hiển nhiên đã bị phần dưới cơ thể cám dỗ đến không chịu nổi.

Một tay anh hướng lên trên nắm lấy bầu ngực của cô, môi cũng không ngừng nghỉ, từ xương quai xanh di chuyển xuống phía dưới, lưu luyến quên đường về trên da thịt trắng như tuyết. Giản Ngôn Chi bị anh vừa vuốt ve vừa hôn, cả người cô đều sắp bị chưng chín. Cơ thể trở nên hơi kì lạ, có thứ gì đó chảy ra khỏi bụng nhỏ, cuối cùng chậm rãi trượt xuống dưới.

Hô hấp của Giản Ngôn Chi trở nên rối loạn, nhưng Hà Uyên cũng chẳng khác gì, anh duỗi tay xuống dưới tìm kiếm, chui vào rìa quần lót.

“Ưm!” Giản Ngôn Chi kẹp chặt chân theo bản năng.

Nhưng chút sức lực này của cô chẳng có ích gì trước mặt một người đàn ông, Hà Uyên mạnh mẽ mò mẫm, lòng bàn tay bị thấm ướt trong nháy mắt. Chất lỏng ướt dính này đương nhiên khiến lòng anh căng cứng lại, anh cắn chặt răng, đi moi lấy càng nhiều chất lỏng ướt nóng hơn.

“A…”


Cảm giác xa lạ khiến cho Giản Ngôn Chi không biết phải làm gì, cô chỉ có thể giữ chặt tay Hà Uyên, không cho phép anh lại tiến thêm một bước nữa.

“Tay em đặt sai chỗ rồi.” Hà Uyên kéo tay cô ra, sau đó đặt vào thắt lưng của mình: “Là ở đây, cởi ra đi.”

Hà Uyên từ từ dụ dỗ, dẫn cô đi cởi quần của anh dưới cái nhìn có chút chần chừ của cô.

Sau khi vật nóng bỏng được phóng thích, anh mạnh mẽ đè cô lên giường, duỗi một tay xuống ôm lấy bắp đùi của cô, một tay kia chống xuống bên cạnh người cô. Với tư thế này, phía dưới của anh có thể nóng hừng hực chống vào chỗ giữa hai chân của cô.

Giản Ngôn Chi có thể cảm nhận được anh rút tay ra, nhưng sau đó lại thay bằng thứ còn nóng bỏng hơn, cô nâng mắt lên nhìn anh, đáy mắt có chút hoảng sợ.

Hà Uyên có thể nhìn ra sự bất an của cô, anh không đi vào ngay lập tức, chỉ cọ cọ ở bên ngoài. Nhưng da thịt cọ xát lẫn nhau vốn dĩ đã có thể dẫn tới từng đợt run rẩy, huống chi là ở nơi mẫn cảm như này.

Giản Ngôn Chi nức nở một tiếng, cô cảm thấy cả người đều tê dại.

Dục vọng lạ lẫm lại trần trụi sinh ra dưới đáy lòng, cô túm lấy cánh tay anh, mặc cho anh cọ xát ở bên ngoài. Tiếng thở dốc trầm thấp của anh ở ngay bên tai cô, thứ bên dưới trượt trượt từ đầu tới cuối, muốn đi vào mà không vào, khiến cho cơ thể cô co chặt một trận.

Dần dà, bụng nhỏ tựa như xoắn xít nổi lên xoáy nước, cảm giác sung sướng chồng chất lên từng chút một cho tới sát đỉnh.

“Ưm…” Cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, đáy mắt cô dần đọng lại một tầng hơi nước.

Nhưng Hà Uyên cũng không định buông tha cho cô, trong khi anh dùng phía dưới giày vò cô thì môi anh cũng không hề nhàn rỗi, anh vuốt ve hai con thỏ trắng nhỏ, cắn vào trên người cô để lại hết vết này tới vết khác.

“Ưm... Hà Uyên…” Cảm giác sắp sửa lên đỉnh khiến cho Giản Ngôn Chi không biết làm thế nào, cô không biết nên bảo ngừng như thế nào, chỉ có thể mặc cho cảm xúc của cơ thể dần dần dâng cao, sau đó ầm ầm nổ tung vào thời khắc lên đỉnh.

“A!” Cô đột nhiên co rụt người lại, cảm nhận được có một dòng điện nổ tung từ chỗ kia lan truyền khắp toàn thân.

Một dòng suối mát trào ra, dính ướt thứ đó của anh trong nháy mắt. Cuối cùng Hà Uyên không chịu nổi nữa, anh cúi người hỏi cô: “Ở đâu?”

Giản Ngôn Chi không dám nhìn anh, cô mơ mơ màng màng duỗi tay chỉ chỉ vào ngăn tủ bên cạnh bàn đọc sách, trong ngăn tủ đó có mấy thứ mà khách sạn bán, không chỉ có bao cao su, mà còn có một ít đồ dùng hàng ngày.

Trên người chợt nhẹ đi, Hà Uyên đã đứng dậy đi về phía ngăn tủ.

Một lát sau, có người xốc chăn lên chui vào trong, lại một lần nữa lật người đè cô xuống dưới người.

“Giản Ngôn Chi, anh nghiêm túc đấy.”


Tim Giản Ngôn Chi đập không ngừng, từng nhịp từng nhịp một, giống như có thể trực tiếp nhảy ra vậy, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em cũng rất nghiêm túc…”

Nói xong cô nghe thấy người phía trên cười một tiếng, Giản Ngôn Chi ngước mắt lên muốn hỏi anh cười cái gì, nhưng đột nhiên có một vật cứng chống vào chỗ giữa hai chân, lập tức khiến cho cô nói không nên lời…

Căn phòng yên tĩnh, chiếc đèn sáng nhất đã bị tắt đi, ánh đèn ngủ ở đầu giường mờ mịt.

Hà Uyên thăm dò đi vào một chút, lập tức bị ấm áp và mềm mại bao vây, anh thở dốc một tiếng từ trong cổ họng, cơ thể hưng phấn đến mức ước gì có thể lập tức cắm hết vào trong.

Đúng lúc ấy người phía dưới khóc nức nở một tiếng, cô tủi thân duỗi tay chống vào bụng dưới của anh: “Đừng…”

“Em thả lỏng chút đi.” Nói xong, anh lại đẩy mạnh một cái.

“Không được không được, Uyên thần, nếu không… thì dừng lại nhé?”

“Ngoan một chút nào, đừng lộn xộn...”

“A a a a! Anh đừng vào! Hu hu… Đau quá!”

Giữa trán Hà Uyên toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô khó chịu, anh cũng khó chịu.

“Nhưng còn chưa xong mà——”

Sự giằng co khiến người ta sụp đổ, anh đã được thử cảm giác ướt nóng chặt chẽ của cô đến nửa chừng, hiện tại anh hoàn toàn chỉ muốn đấu đá lung tung, nhưng khổ nỗi đôi mắt ướt sũng nước của cô cứ nhìn anh chằm chằm, cứng rắn từ chối anh ở ngoài cửa.

Giản Ngôn Chi tóm mạnh lấy bờ vai của anh, đôi mắt chua xót: “Để em từ từ được không…”

“Nếu còn chậm nữa, có lẽ anh cũng bị hỏng luôn mất.” Giọng của Hà Uyên cực kì khàn, anh vừa duỗi tay che hai mắt cô lại, vừa thì thầm vào tai cô: “Ngôn Ngôn, tiếp tục được không…”

Anh chưa từng gọi cô như vậy, Giản Ngôn Chi chưa bao giờ biết, lại có người có thể gọi tên này của cô êm tai như vậy. Trái tim cô lập tức mềm nhũn, tựa như bị mê hoặc, một chữ “Được” nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy cứ như vậy bật thốt ra khỏi miệng.

Mà một giây sau, người phía trên bởi vì một chữ này mà phấn khởi dùng sức nhún xuống…

Hai người đều chưa từng trải qua việc này, bản năng của cơ thể và cơn hoảng loạn khiến người ta vừa lúng túng lại vừa rung động.


Cơn đau xé rách khiến cho Giản Ngôn Chi có vài giây không thể phát ra tiếng, cô run rẩy, muốn giúp bản thân mau chóng nhịn qua loại cảm giác dạt dào ăn mòn người này. Nhưng cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, anh đã bắt đầu di chuyển.

Anh rũ mắt nhìn cô, rõ ràng lúc đầu anh còn sợ cô khó chịu nên cố ý thả chậm tốc độ, nhưng cô rên rỉ hết tiếng này tới tiếng khác khiến cho toàn bộ tế bào trên cơ thể anh đều bị kích thích lên. Anh đã không thể khống chế bản thân, ra sức va chạm thật mạnh…

Giản Ngôn Chi bị anh đâm cho xô thẳng tới mép giường, nhưng không được bao lâu sẽ lại bị anh kéo trở về, cảm giác đau đớn và sưng sướng quả thực ép cô sắp phát điên luôn rồi. Cô ngước mắt lên nhìn Hà Uyên, có ý đồ dùng dáng vẻ vô cùng đáng thương của mình để đổi lấy một chút đồng tình của anh. Nhưng ánh mắt của người phía trên lại rất nguy hiểm, tựa hồ sẽ chỉ càng hưng phấn hơn mà thôi.

“Uyên Thần… Hà Uyên… Ưm… A… A! Ưm...”

“Ngoan, làm xong lần này là tốt rồi…”

“Không muốn...”

Hà Uyên cứng rắng nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thấy cô đỏ hoe mắt ở dưới người mình, cuối cùng anh không nhịn được nữa, đột nhiên nhún hông xuống, phát ra một tiếng hô trầm thấp từ trong cổ họng, anh bùng nổ rồi.

Cảm giác chặt chẽ và nóng bỏng vượt quá tưởng tượng khiến cho anh không thể khống khế nổi bị đánh cho tơi bời, lần đầu tiên kết thúc rất nhanh, anh có chút ảo não, nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vốn dĩ cô cho rằng hôm nay sẽ qua đi như vậy, nhưng không ngờ tới nửa đêm, Giản Ngôn Chi đang ngủ say lại bị người bên cạnh trêu chọc cho tỉnh lại.

“Ưm… Anh làm gì thế?”

“Anh làm ấy.”

“… Anh vừa mới nói là làm xong thì tốt rồi.” Giản Ngôn Chi đẩy vai anh ra.

Hà Uyên xoa nắn ngực cô, môi hôn lên gò má cô: “Ừm, vừa nãy nhanh quá, lại làm một lần nữa nhé.”

“Không làm.”

“Không cho làm là vì em coi thường anh đúng không.” Hà Uyên bóp mạnh một cái, gần như cố chấp nói: “Em có cần cuộc sống hạnh phúc sau này không hả?”

Giản Ngôn Chi lắc đầu rất nhanh: “Em không cần có được không?”

“Không được, nhất định phải làm một lần nữa.”

“Không, ưm…”

Anh dùng miệng chặn lời từ chối của cô lại, lần này, anh thả chậm tốc độ, bắt đầu hôn từ môi của cô, sau đó châm lửa khắp nơi trên người cô. Giản Ngôn Chi duỗi tay túm chặt tóc của anh, khẽ ngửa đầu ra, thở dốc.

“Anh đừng cắn vào cổ em…” Giản Ngôn Chi thầm nghĩ trong đầu, nếu như để lại dấu vết thì phải làm sao đây.

Người phía trên không trả lời, nhưng cô nghĩ rằng chắc là anh có nghe thấy, bởi vì anh rời khỏi cổ cô, cắn vào nụ hoa hồng hào trên ngực cô.


“Ưm!” Giản Ngôn Chi cắn môi, hô hấp của Hà Uyên càng nặng nề hơn, khí nóng phả vào người cô, vô cùng gợi cảm, tiếng rên rỉ vụn vỡ ưm ưm a a trong miệng cô vẫn không thể kiểm soát được mà tràn ra ngoài.

Nhưng đột nhiên, chẳng còn lại bất kì từ gì.

Giản Ngôn Chi hơi híp mắt, nhìn thấy anh đứng dậy.

“Xong, xong rồi à?”

Hà Uyên: “... Em nằm mơ à?”

Nói xong, anh dùng một tay nắm vào bẹn của cô, một tay ôm lấy eo cô rồi lật cô lại.

Anh lại dùng sức một cái, kéo eo của cô lên, vì thế cặp mông xinh xắn đáng yêu của người nào đó chổng lên, Giản Ngôn Chi hiển nhiên là ngớ người luôn, cô quay đầu lại nhìn anh, chớp chớp hàng mi hơi ướt át.

Có lẽ cô không biết dáng vẻ ngây thơ này của cô quyến rũ như thế nào, yết hầu của Hà Uyên căng cứng lại, dường như máu nóng toàn thân đều dồn xuống dưới.

“Anh…”

Hà Uyên không để cô nói chuyện, một chân chống, một chân quỳ, anh đột nhiên bóp eo cô rồi đâm thứ của mình vào trong.

Đâm thẳng vào tận cùng, lần này, anh hung ác quyết tâm không dừng lại.

Giản Ngôn Chi hơi hơi hé miệng, mấy tiếng nức nở còn không kịp bật ra khỏi cổ họng.

Góc độ này quá sâu quá trí mạng, của cô chặt khít nên hiển nhiên rất khó để tiếp nhận anh, hai cảm giác trái ngược này mang đến đau đớn, cũng mang đến cảm giác tê dại chồng chất.

“Uyên Thần, anh có thể nhẹ một chút không…” Giản Ngôn Chi hơi sợ, cô nằm bò trên giường, cũng không để ý xem tư thế này đối với cô mà nói thì xấu hổ tới mức nào, chỉ nói với anh: “Em sợ đau.”

“Được.”

Ánh mắt của Hà Uyên rất tối, anh hít sâu một hơi, thật sự nhịn không được, vì thế bắt đầu dùng sức rút ra cắm vào…

Chuyện nhẹ một chút này, nói là được rồi, nhưng nếu làm thật, làm sao có thể làm được chứ.

Đêm càng khuya, anh đổi cách giày vò cô, tiếng kêu của cô cũng càng ngày càng yêu kiều quyến rũ, đau đớn từ từ biến mất, cuối cùng là cảm giác tê dại sung sướng cùng với kích thích chưa từng có bao giờ ập đến ầm ầm choáng váng.

Khi cô lên đỉnh, anh ôm lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Chờ một chút, anh xong ngay đây.”

Nhưng sau đó Giản Ngôn Chi chắc chắn anh đã nuốt lời.

Không biết qua bao lâu, anh cúi người ôm chặt lấy cô, mồ hôi ươn ướt lướt qua ngực cô, cuối cùng, hết thảy lại trở về yên tĩnh.