Khi Phương Dạng tới phòng tìm Giản Ngôn Chi thì vẫn gặp được Hà Uyên, một người ở trong phòng, một người ở ngoài cửa, hai người nhìn nhau mấy giây, trên mặt người nào cũng có chút mất tự nhiên.

“Em ấy xong ngay đây.” Hà Uyên ho khan một tiếng, nhường đường cho cô ấy đi vào.

Nhưng Phương Dạng không đi vào: “Vậy, tối qua cậu ở đây à?”

Hà Uyên im lặng một lát: “Ừ.”

Phương Dạng ra chiều hiểu rõ: “Ồ được rồi… Cậu nói với em ấy là tôi chờ em ấy ở dưới tầng nhé, tôi không vào đâu.”

“Ừ.”

Khi Giản Ngôn Chi mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, cô phải tới nơi làm việc rồi mới trang điểm, vì thế hiện tại cô để mặt mộc nhét hết một loạt đồ đạc nên mang theo vào trong túi xách của mình.

Khi đi đến mép giường, Giản Ngôn Chi nhìn thấy vết đỏ trên khăn trải giường, cô hơi hơi dừng một chút, hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập ngày hôm qua lóe lên trong đầu. Hình ảnh anh thở hổn hển ép mình vào trong lồng ngực rõ ràng tựa như vừa mới xảy ra vào một giây trước, cô thở ra một hơi thật dài, có hơi nóng.

“Nghĩ gì vậy?”

Giọng nói của Hà Uyên đột nhiên vang lên phía sau lưng, Giản Ngôn Chi xoay người lại, nhìn thấy anh tựa vào bên cạnh bàn, chân dài hơi chùng xuống, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cười xấu xa.

Giản Ngôn Chi cầm túi xách lên: “Em đang nghĩ may quá hôm nay không phải xuống nước.”

“Hả?”

Giản Ngôn Chi liếc xéo anh một cái: “Anh có biết vừa nãy ở trong phòng tắm, em phải bôi bao nhiêu kem che khuyết điểm mới có thể che đi dấu vết trên cổ không hả.”

Hà Uyên ngẩn người, lúc này mới phát hiện dấu dây tây mà hôm qua mình vô tình để lại trên cổ cô đã không còn nữa, anh duỗi tay chạm vào cổ cô: “Còn có thể như vậy à.”

“Nếu không em phải đeo khăn quàng cổ ra ngoài giữa trời nắng nóng mất.”

Hà Uyên lộ ra vẻ mặt hơi có lỗi: “Lần sau anh sẽ để ý.”

Giản Ngôn Chi hất móng vuốt của anh ra: “Ai nói có lần sau chứ…”

“Không có lần sau á?” Hà Uyên bỗng nhiên ôm cô vào trong lòng: “Vậy em quá đáng quá.”

“Cho dù quá đáng cũng không quá đáng như anh.”

Hà Uyên bóp mặt cô: “Được rồi, là anh quá đáng là anh quá đáng, lần sau anh chắc chắn sẽ kiềm chế, được không?”

“…”


“Được rồi, quản lý của em đang chờ em ở dưới tầng đấy, nhanh xuống đi.”

“Ơ? Sao anh biết.”

“Chị ấy vừa tới đây.”

“… Chết chắc rồi.”

Giản Ngôn Chi đi theo Phương Dạng rời đi, Hà Uyên tự mình lái xe về gaming house.

Khoảnh khắc mở cửa đi vào ấy, đồng đội đang vây quanh bàn trà đồng loạt nhìn qua.

“Đại ca, anh về rồi, anh mau tới đây nhìn xem, có phải thứ đồ chơi này rất kích thích không.” Lâm Mậu ngoắc tay nói với anh.

Hà Uyên thay dép, đi ra phía trước, chờ đến khi nhìn rõ thứ đang đặt trên bàn trà, sắc mặt anh biến đổi, gần như là lùi lại mấy bước theo bản năng: “Móa, các cậu có bệnh à, vây quanh ăn phân hả?”

Lâm Mậu cười sằng sặc: “Đây là bánh kem, bánh kem hình cục phân, anh ngửi đi anh ngửi đi, vị chocolate đấy.”

Nói xong, Lâm Mậu bưng lên đi về phía Hà Uyên, Hà Uyên lại lùi ra sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Cầm đi đi! Tôi không cần biết nó là phân vị bánh kem hay là bánh kem vị phân, tôi không có hứng!”

Lâm Mậu lại bưng về, gục vào trên bàn trà cười muốn đứt hơi: “Không phải cho anh ăn đâu ha ha ha, là cho Cửu Ca ăn, hôm nay em và Lão Dao tự mình đi đến cửa hàng bảo thợ làm đó ha ha ha.”

Hà Uyên nhìn về phía Giản Bác Dịch, vẻ mặt người sau lạnh tanh, xuyên qua ánh mắt còn có thể nhìn ra anh ấy sống không còn gì luyến tiếc.

Hà Uyên: “Cậu định ăn hả?”

Giản Bác Dịch nhăn mũi, ngước mắt lên nhìn anh: “Còn không phải tại anh và Giản Ngôn Chi à! Mấy ngày nay tin nhắn riêng của em sắp nổ tung rồi! Tổ sư nó, toàn bắt em thực hiện lời hứa, anh nói xem em có thể làm như không thấy sao!”

Hà Uyên lộ ra vẻ mặt thương hại, anh tiến lên, vỗ vào vai Giản Bác Dịch: “Làm khó cậu rồi.”

Giản Bác Dịch: “…”

Hàng Văn Kiệt: “Ui cha đại ca, hôm qua anh bảo anh đi một lát rồi sẽ về ngay, sao anh không về thế.”

Lão Dao ở một bên bật cười quái dị: “Vậy còn không hiểu à, chắc chắn là… Say ngất ngây trong lòng người đẹp rồi.”

Hàng Văn Kiệt: “Là sao? Đại ca, anh đi tìm Ngôn Chi hả? Không phải Ngôn Chi đang đi làm à?”

Lão Dao: “Hơn nửa đêm rồi, ai còn đi làm hả.”


Hàng Văn Kiệt: “Có lý.”

Hà Uyên liếc hai người một cái: “Các cậu có thể suy diễn như vậy sao không đi làm biên kịch đi.”

Nói xong, anh xoay người đi lên tầng.

Hàng Văn Kiệt: “Cho nên chúng ta đoán sai rồi à?”

Lão Dao cười khà khà: “Từ kinh nghiệm lâu năm của tôi, chắc chắn đoán không sai.” Nói xong, Lão Dao lại gần nói vào tai Hàng Văn Kiệt: “Cuối cùng đại ca của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Hàng Văn Kiệt: “…”

Lâm Mậu: “Các anh đang thì thầm cái gì thế?”

Lão Dao liếc mắt nhìn cậu ta: “Con nít con nôi, vẫn không nên nghe thì hơn.”

Buổi tối, khi Giản Ngôn Chi làm xong việc thì đi ăn cơm cùng với Phương Dạng và các nhân viên công tác, trong khi chờ thức ăn được mang lên thì cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, vừa lướt như vậy một lát, không ngờ lại nhìn thấy một đoạn video bị fans cắt ra từ livestream của Giản Bác Dịch.

Trong video, người nào đó thấy chết không sờn cắn một ngụm “Phân”, sau khi rưng rưng nhai xong thì im lặng một hồi lâu, nói: “Vị chocolate, ăn còn khá ngon đấy.”

Giản Ngôn Chi: “…”

Đồ ăn được mang lên, Giản Ngôn Chi trực tiếp hết hứng ăn luôn.

Cô ra ngoài gọi điện thoại cho anh ấy: “Giản Bác Dịch, anh ăn phân à.”

“… Là bánh kem.”

“Ơ sao anh không báo trước với em một tiếng, em sẽ ngoan ngoãn ngồi trước livestream nhìn anh ăn nha.”. ngôn tình sủng

“Em phắn đi.”

Giản Ngôn Chi điên cuồng cười nhạo: “Tự mình đào hố thì khóc cũng phải nhảy vào nhé, nhưng anh yên tâm đi, sau này em có chuyện gì thì chắc chắn sẽ không dối gạt anh đâu.”

“Ồ, vậy đêm qua em và đại ca ở cùng nhau à?”

“Hả? Cái gì? Không có nha, ai da, quản lý của em gọi em rồi, trước không nói nữa nha, em còn phải làm việc nữa.”


Giản Bác Dịch: “…”

Công việc không hoàn thành giống như kế hoạch đã đề ra từ trước, ước chừng kéo dài thêm hai ngày.

Cuối cùng sau khi kết thúc, Giản Ngôn Chi để Phương Dạng đưa cô về nhà.

Sau khi thay dép thì nhìn thấy Giản Hòa Thư đang ngồi trên ghế sofa cầm ipad xem video, Giản Ngôn Chi nói: “Bố, bố ở nhà ạ?”

Giản Hòa Thư cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Con đã về rồi.”

“Vâng.” Giản Ngôn Chi đi tới: “Bố xem cái gì mà chăm chú thế?”

Giản Hòa Thư: “Tên Gia Cát Lượng này không dễ đánh nên bố nhìn xem người khác đánh như thế nào.”

Giản Ngôn Chi sửng sốt: “???”

Giản Hòa Thư: “Con về đúng lúc lắm, bố thấy mấy ngày nữa Hà Uyên và anh của con phải đi thi đấu nên bố không làm phiền bọn nó, con tới nói đi, đánh con này phải chú ý cái gì vậy.”

Giản Ngôn Chi khó có thể tin nổi nhìn Giản Hòa Thư: “Bố, bố chơi thật hả?”

“Làm sao vậy, ơ, chỉ cho bọn trẻ như các con chơi, còn bố thì không thể chơi chắc.” Giản Hòa Thư nhìn cô một cái: “Bố đã học hỏi Hà Uyên mấy ngày rồi, chơi cũng không tệ đâu.”

“Thật hay giả vậy.”

“Hôm qua Hà Uyên còn tới nhà chúng ta dẫn bố chơi ba ván, còn khen bố đấy.” Giản Hòa Thư vui rạo rực nói.

Giản Ngôn Chi: “…”

“À đúng rồi, mai con không có việc gì nhỉ.”

“Không ạ.”

“Vậy được rồi, bố xin nó hai tấm vé, hôm bọn nó thi đấu, hai chúng ta cùng đi xem trực tiếp ở trường quay đi.”

Giản Ngôn Chi suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm rồi: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả, dù sao bố cũng phải đi xem bạn trai của con và con trai của bố thi đấu trực tiếp là như thế nào chứ?”

“Nhưng từ trước đến nay bố chưa bao giờ lộ mặt…”

“Gần đây rảnh rỗi, hơn nữa, trước kia bố xem cũng không hiểu.”

“Vậy hiện tại bố xem hiểu ạ?”

Giản Hòa Thư nghe xong thì vô cùng đắc ý: “Còn không phải là trò chơi đẩy tháp thôi à? Sao bố lại xem không hiểu chứ.”

“Ờm…”


Chiến đội DSG đối chiến với UL vào 6 giờ chiều.

Giản Ngôn Chi đã từng tới một lần nên lần này đã có kinh nghiệm hơn rồi, sau khi cô và Giản Hòa Thư cùng nhau vũ trang đầy đủ thì vô cùng khiêm tốn ngồi xuống vị trí ở hàng đầu tiên.

Bầu không khí trong sân rất nóng, khi từng người của hai chiến đội ra ngoài thì dẫn tới fans phía sau liên tục hò hét chói tai. Giản Ngôn Chi ngồi tại chỗ nhìn Hà Uyên lấy con chuột và bàn phím từ túi trang bị ra.

Cô đột nhiên cảm thấy hơi kỳ diệu, cô xem nhiều livestream của anh như vậy, chỉ xem trực tiếp ở sân hai lần, thế nhưng đều là bị người lớn lôi kéo tới, một lần là mẹ anh ấy, một lần là bố của cô.

Thi đấu còn chưa bắt đầu, ống kính lần lượt lướt qua khuôn mặt của từng đội viên, khi ống kính quay tới Hà Uyên, đúng lúc nhìn thấy Hà Uyên nghiêng người nói gì đó với Giản Bác Dịch, vì thế toàn bộ người xem bên dưới đều nhìn thấy Giản Bác Dịch lộ ra vẻ mặt “mmp”*, lần trước đó có vẻ mặt này, vẫn là khi anh ấy livestream ăn "phân".

*vẻ mặt “mmp”: có nghĩa là tôi muốn chửi thề, nhưng tôi vẫn phải giữ một nụ cười ngượng nghịu và lịch sự trên khuôn mặt.

Giản Ngôn Chi nhìn thấy Giản Bác Dịch lia mắt qua chỗ cô bên này, cô đoán, chắc là Hà Uyên nói cho anh ấy biết cô và Giản Hòa Thư tới xem thi đấu. Mà Giản Bác Dịch khiếp sợ như thế, đại khái là không dự đoán được vậy mà Giản Hòa Thư cũng đồng ý tới.

Thi đấu bắt đầu, Giản Hòa Thư liên tục nghiêng đầu hỏi Giản Ngôn Chi xem lời bình luận có nghĩa là gì. Cũng đúng, một người trung niên vừa mới bước vào Vương Giả Vinh Diệu*, muốn ông xem hiểu Liên Minh Huyền Thoại thì thực sự có chút khó khăn.

*Vương Giả Vinh Diệu là game MOBA được Tencent phát hành ở Trung Quốc và nó cũng được coi như là bản gốc của Liên Quân Mobile.

Giải thích đến cuối cùng, Giản Ngôn Chi cũng bỏ cuộc, trực tiếp nói cho Giản Hòa Thư biết, đợi xem nhà chính của ai nổ trước là được rồi.

Không biết có phải vì bọn họ giảng giải quá sôi nổi ngay từ lúc vừa mới bắt đầu hay không, hoặc cũng có lẽ là vì một người trung niên như Giản Hòa Thư lại ở trong một đám thanh niên thật sự có chút nổi bật. Trong lúc đang thi đấu giữa chừng, đột nhiên có một cô bé lướt qua mấy vị trí chạy đến bên cạnh Giản Ngôn Chi, hơi hơi túm lấy cánh tay cô nhỏ giọng nói: “Chị, chị là Giản Ngôn Chi à?”

Giản Ngôn Chi sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng căng thẳng, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trông rất đáng yêu.

Giản Ngôn Chi đặt ngón trỏ ngoài khẩu trang làm tư thế “suỵt” với cô bé. Cô bé lập tức trở nên kích động: “Thật sự là chị đúng không ạ?”

Giản Ngôn Chi cười cười với cô bé, gật đầu.

“Chắc chắn là chị tới xem Uyên Thần rồi, hai anh chị ở bên nhau em rất rất vui, em rất thích chị.” Khuôn mặt của cô bé đó đỏ lên, nhưng vẫn kiên quyết nói cho hết lời.

Giản Ngôn Chi có chút cảm động: “Cảm ơn em.”

“Dạ… Vậy chị xem thi đấu trước đi ạ, à đúng rồi cho chị cái này nè.” Cô bé đó đưa cho cô hai thứ nho nhỏ, không đợi Giản Ngôn Chi phản ứng lại, cô bé đã khom lưng chạy về chỗ.

Giản Ngôn Chi quay đầu lại nhìn cô bé một cái, chỉ thấy cô bé đó quay lại chỗ ngồi, nói chuyện với bạn bè của mình với vẻ mặt hưng phấn.

Giản Ngôn Chi cong môi, rũ mắt nhìn hai tờ nhãn dán trên tay.

Một tấm là logo của DSG, một tấm là dành riêng cho Hà Uyên: Abyss.

Giản Ngôn Chi cảm thấy vui vẻ trong lòng, lúc trước nhìn thấy các fans của DSG dán cái này trên mặt và trên tay, cô còn cảm thấy rất thú vị, không ngờ hôm nay lại có người đưa cho cô hai cái.

Giản Ngôn Chi có chút hưng phấn, vội vàng dán DSG ở trên tay, vốn cũng định dán Abyss ở trên tay, nhưng cô nghĩ một chút, bỗng nhiên duỗi tay kéo khẩu trang xuống, dán chữ Abyss vào trên má phải.

Cuối cùng, cô lại đeo khẩu trang lên.