Edited by dzitconlonton

“Phong ôn phổi nhiệt?” Gia Luật Hoàn Cai nghe đại phu bên cạnh nói, trong đầu ong ong vang lên.

Đây không phải là viêm phổi sao?

“Vâng.” Đại phu thở dài, “Phò mã lúc nhỏ đã trải qua một lần, lúc ấy chỉ sợ không chữa tận gốc, hiện tại…”

“Có thể chữa được không?” Gia Luật Hoàn Cai nhắm mắt lại, hiện tại nàng không tin đại phu, chỉ tin vào lịch sử.

Hy vọng Tiêu Thiệu Củ trong lịch sử có thể khỏe mạnh, bình an.

“Có chút vất vả.” Đại phu tâm ngang tàng, trực tiếp nói ra.

“Công chúa cẩn thận.” Mãn Ca thấy công chúa đứng không vững, lui về phía sau một bước, vội vàng lên tay đỡ lấy nàng. Đợi Gia Luật Hoàn Cai đứng yên, Mãn Ca trừng mắt nhìn đại phu kia một cái, người này rốt cuộc có hiểu công chúa bây giờ không chịu được đả kích không?

Đại phu cất hòm thuốc, nhỏ giọng nói, “Xin công chúa đi ra một chút, thảo dân có chuyện muốn nói.”

Gia Luật Hoàn Cai nhìn Tiêu Thiệu Củ trên giường một cái, sau đó trầm mặc đi ra bên ngoài với đại phu.

“Xin công chúa thứ tội, thảo dân đã biết được bệnh tình của phò mã từ lâu.” Đại phu đột nhiên quỳ xuống, dùng sức dập đầu trên mặt đất.

Gia Luật Hoàn Cai hít sâu một hơi, đỡ đại phu từ trên mặt đất dậy, “Lời này là sao?”

Đại phu lau mồ hôi trên đầu, lúc này mới nói, “Mùa hè, phò mã đã tới tìm thảo dân, khi đó bệnh của hắn đã có chút nghiêm trọng, chỉ là thảo dân vô năng, tự biết không chữa được cho phò mã, chỉ có thể kê cho hắn chút thuốc để cầm cố.”

Đúng rồi, Gia Luật Hoàn Cai nhớ tới lúc trước Tiêu Thiệu Củ mỗi ngày đều đi sớm về khuya, ánh mắt lạnh như băng.

Nàng không dám yêu cầu đại phu có thể chữa khỏi, những lúc như thế này, mọi thứ dường như đều tùy ý trời.

“Cố gắng mà làm đi.” Nàng nhàn nhạt liếc đại phu một cái, cũng không quay đầu lại đi vào phòng.

Tiêu Thiệu Củ vẫn còn nằm trên giường, Gia Luật Hoàn Cai rất khó tưởng tượng, hiện tại người suy yếu đến mức này, cách đây không lâu còn nói chuyện, tản bộ với nàng…

Không đúng, suy yếu của chàng dường như đã bị che giấu trong một thời gian dài.

“Chàng cho rằng chàng lợi hại đến mức có thể chịu đựng căn bệnh mà không nói với ta sao?” Gia Luật Hoàn Cai trừng mắt nhìn Tiêu Thiệu Củ, ánh mắt hơi đỏ lên.

“Chàng có thể cưỡi ngựa có thể bắn tên, cơ thể khỏe như vậy, nhất định có thể sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi.” Nàng nằm sấp bên giường, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Tiêu Thiệu Củ.

“Bồ Đề Nô…” Môi người trên giường giật giật, đột nhiên mở mắt ra.

Thấy Tiêu Thiệu Củ tỉnh lại, Gia Luật Hoàn Cai trong lòng tức giận lại dâng lên, “Sao chàng có thể giấu ta lâu như vậy.”

Giọng nói của tiểu cô nương nghẹn ngào, ánh mắt đỏ như con thỏ, Tiêu Thiệu Củ cầm tay nàng, tự giác xin lỗi, “Là ta không đúng, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

“Chàng còn muốn có sau này?” Gia Luật Hoàn Cai hừ nhẹ một tiếng, “Nói đi, mấy tháng chàng đi cứu trợ thiên tai đó, rốt cuộc đã làm gì.”

“Cứu trợ thiên tai là thật.” Tiêu Thiệu Củ thở dài, ngã bài với nàng, “Chỉ là khoảng thời gian đó bệnh của ta có hơi nặng, lại nghe nói nơi đó vừa vặn có một danh y, liền chuẩn bị đi xem một chút.”

“A, tạm thời tin chàng.” Gia Luật Hoàn Cai hai má phồng lên, cơn giận còn chưa hoàn toàn lắng xuống, “Vị đại y kia nói thế nào?”

Căn bệnh nhiều năm, tất cả đều dựa vào ý trời.

“Uống thuốc đúng giờ, sự tại nhân vi[1].” Tiêu Thiệu Củ cười nói.

[1] Sự tại nhân vi: những mưu sự – hành động đều do con người làm chủ, nếu cố gắng thì ắt hẳn sẽ thành công còn nếu lười nhát thì ắt hẳn sẽ nhận thất bại cùng với đó là lời sỉ nhục, coi thường từ bạn bè, gia đình.

Thấy khuôn mặt chàng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Gia Luật Hoàn Cai thả lỏng một nửa, “Vậy nghe đại phu, chăm sóc tốt mấy tháng, chờ đến mùa xuân là có thể đi ra ngoài chơi.”

“Đến lúc đó khi đi leo núi chàng phải cõng ta.” Nàng suy nghĩ một chút, nói thêm.

Tiêu Thiệu Củ nhéo nhéo mặt nàng, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Được.”

Mấy ngày nay, Gia Luật Hoàn Cai nghỉ ngơi không tốt, nàng sai người đi khắp nơi tìm đại phu, nhưng chỉ người Thượng Kinh đã tới.

Có lẽ là nhiều người có năng lực cao, mấy đại phu tụ tập lại với nhau, kiên quyết nghiên cứu ra một đơn thuốc.

“Công chúa, đơn thuốc này có tin được không?” Mãn Ca mặt thận trọng, cẩn thận nói.

“Yên tâm đi, những thứ này đều do đại phu nổi tiếng ở Đại Khiết Đan, có một đại phu trước đó còn đi ra từ trong cung.” Thấy bệnh tình của Tiêu Thiệu Củ có chuyển biến tốt, tâm tình của Gia Luật Hoàn Cai không tệ, ngữ điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Nếu công chúa đã nói vậy, nô tỳ liền yên tâm.” Mãn Ca nở nụ cười trên mặt, cầm lấy đơn thuốc chạy tới phòng bếp nhỏ.

Gia Luật Hoàn Cai dựa vào hành lang, nhìn bóng dáng Mãn Ca dần dần đi xa, lúc này mới quay đầu lại, phát hiện Tiêu Thiệu Củ không biết đi ra từ lúc nào, lẳng lặng nhìn mình.

“Sao lại đi ra.” Nàng giật mình, vội vàng đưa chiếc bình dẹt trong tay mình qua, “Nhanh làm ấm tay vào phòng.”

Tiêu Thiệu Củ cảm thấy nhiệt độ từ chiếc bình dẹt, bất đắc dĩ nhìn Gia Luật Hoàn Cai nói: “Ta đã khỏe rồi, không còn yếu như vậy nữa.”

“Người ta hay nói ‘bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ’, bị thương gân cốt còn phải đến một trăm ngày mới lành, chàng đừng vừa có sức thì liền vội vàng hoạt động.” Gia Luật Hoàn Cai cứng rắn kéo chàng trở lại giường, nghiêm túc nói.

Nhìn Tiêu Thiệu Củ còn muốn phản bác, nàng mềm giọng nói: “Siêu Na, chỉ cần là thân thể của chàng, ta căn bản không thể cẩu thả.”

Tiêu Thiệu Củ không nói lời nào, để nàng cùng mình nằm xuống giường, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại, “Ta biết hai ngày nay nàng mệt mỏi, ngủ một giấc đi.”

Giọng điệu Tiêu Thiệu Củ hòa hoãn, nói Gia Luật Hoàn Cai thật sự hơi buồn ngủ, nàng nằm nghiêng đối mặt với Tiêu Thiệu Củ, mấy ngày qua hiếm thấy thoải mái khiến nàng hoàn toàn thả lỏng, lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

Nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của người bên cạnh, Tiêu Thiệu Củ lúc này mới mở mắt ra, chàng tham lam nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Gia Luật Hoàn Cai, như thể chàng muốn khắc ghi nàng vào trái tim mình.

——————–