Edited by dzitconlonton

Đầu tháng mười một, Linh An có hai trận tuyết rơi dày, thời tiết đột nhiên rét lạnh.

Gia Luật Hoàn Cai không giữ Tiêu Thiệu Củ cả ngày, đã nhốt chàng một tháng, nên để chàng đi ra ngoài đi.

Gia Luật Hoàn Cai cùng Tiêu Thiệu Củ ngồi ở hành lang, mỗi người một bên.

“Ai, chàng nói hai chúng ta bây giờ giống lão phu lão thê à?” Gia Luật Hoàn Cai nhìn mình và Tiêu Thiệu Củ tay trong tay cùng lúc, rụt cổ lại, đột nhiên nghĩ đến một bản phác thảo hiện đại “Hôm qua, hôm nay và ngày mai”, rồi không nhịn được cười.

Tiêu Thiệu Củ cười theo nàng, cười cười, đột nhiên thấy nàng có chút đau khổ.

“Chàng chưa từng cãi nhau với ta.” Gia Luật Hoàn Cai dùng giọng điệu tố cáo nói.

“Sống tốt vậy tại sao phải cãi nhau?” Tiêu Thiệu Củ khó hiểu.

“Có ngọt có cay, như vậy mới gọi là sinh hoạt mà.” Gia Luật Hoàn Cai nói, “Sỡ dĩ trước đây hai chúng ta đều có thể rất nhiều lần trận cãi nhau, lúc ta không đồng ý ở cùng chàng, lúc ta nói không cần con, ta đổ oan chàng thay lòng đổi dạ…”

Gia Luật Hoàn Cai nói một cách dứt khoát và lưu loát, khiến Tiêu Thiệu Củ có chút hoài nghi, có phải nàng chỉ nhớ rõ những chuyện không tốt với mình không?

“Được, cãi nhau thì cãi nhau.” Tiêu Thiệu Củ cố tình ra vẻ tức giận, “Bồ Đề Nô, đừng lộn xộn nữa.”

Gia Luật Hoàn Cai vẫn còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn chàng.

“Không còn?” Qua nửa ngày còn không nghe được động tĩnh, nàng hơi trợn mắt cứng lưỡi.

“Không còn.”

“Ta không muốn nổi giận với nàng, giả bộ cũng không được.” Tiêu Thiệu Củ yên lặng nhìn nàng.

“Vậy, vậy nếu chàng không nhịn được thì làm sao bây giờ.” Gia Luật Hoàn Cai thấy tim đập mấy nhịp, lắp bắp hỏi.

“Dùng cách của nam nhân.” Tiêu Thiệu Củ không nói nữa, ngược lại dùng một loại ánh mắt mập mờ không rõ tiếp tục nhìn Gia Luật Hoàn Cai.

Qua hồi lâu, tiểu cô nương dần dần mới phản ứng lại, mặt nàng lập tức ửng hồng, trên mông như lắp lò xo, nhảy thẳng lên.

Không phải là, không phải là… Còn không biết xấu hổ nói là “cách của nam nhân”, sao lại lái một cách nghệ thuật như vậy?

“Chàng đáng ghét, không để ý tới chàng nữa.” Gia Luật Hoàn Cai chạy trối chết, vừa đi vừa nghĩ, lát nữa đi vào phòng bếp nhất định phải ăn thêm mấy cái bánh hồng trước, nhưng không để lại tất cả cho tên hỗn đản Tiêu Thiệu Củ!

Nàng cố ý nán lại trong bếp một lúc rồi mới ra ngoài, khi đi đến hành lang thì phát hiện Tiêu Thiệu Củ đã dựa vào cột nhà ngủ thiếp đi.

Trên trời đột nhiên lại nổi lên tuyết, Gia Luật Hoàn Cai cầm hai bánh hồng, lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh Tiêu Thiệu Củ.

Nàng nhìn chằm chằm vào mặt chàng hồi lâu, cho đến khi gió cuốn theo những bông tuyết, Gia Luật Hoàn Cai biết cần đánh thức Tiêu Thiệu Củ.

“Tỉnh lại đi, theo ta vào phòng.” Nàng vỗ nhẹ Tiêu Thiệu Củ hai cái, nhưng chỉ thấy chàng không nhúc nhích.

“Đừng lộn xộn nữa, đã có tuyết rồi.” Gia Luật Hoàn Cai vỗ vỗ chàng, sức tay hơi nặng một chút, nhưng nam nhân trước mặt vẫn không nhúc nhích.

Gia Luật Hoàn Cai trong lòng “lộp bộp” một chút, bánh hồng trong tay lặng yên trượt xuống.

“Không phải nói chàng đã khỏi rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Trong sảnh chính có mấy đại phu đang ngồi, Gia Luật Hoàn Cai đỏ mắt, ngồi ở ghế chính lớn tiếng quát.

Mấy người phía dưới ăn ý cúi đầu, lặng ngắt như tờ.

Một lát sau, một người có tư lịch cao trong đó chủ động đứng lên, nói: “Hồi công chúa, phương thuốc này trước khi cho phò mã, chúng ta đã tìm không dưới năm người để thử thuốc rồi ạ, bọn họ đều có hiệu quả, thảo dân suy đoán, căn bệnh của phò mã khó chữa, phương thuốc này chỉ dùng tạm thời mà thôi, còn ổ bệnh vẫn còn.”

“Phương thuốc này ta cho đồng liêu trong cung xem qua,” Người nói chuyện chính là đại phu trong cung kia “Bọn họ đều nói đây đã là phương thuốc có hiệu quả nhất, nếu như cái này cũng không có hiệu quả…”

Ông chưa nói hết câu, nhưng nó vẫn giáng một đòn nặng nề vào tim Gia Luật Hoàn Cai.

“Biết rồi, các ngươi đi xem phò mã trước đi.” Giọng của Gia Luật Hoàn Cai run run, hoàn toàn ngã ngồi ở trên ghế.

“Công chúa…” Mãn Ca đau lòng nhìn Gia Luật Hoàn Cai, nàng ấy muốn làm gì đó, nhưng phát hiện vô ích.

Công chúa hiện tại chắc cũng cảm thấy như vậy đúng không?

“Không được sợ, không được sợ…” Gia Luật Hoàn Cai tay chân lạnh lẽo, cứng đờ từ trên ghế đứng lên.

Phủ công chúa còn cần nàng, Siêu Na còn cần nàng, nàng không thể ngã xuống được.

Trong nháy mắt, trước mắt nàng hiện lên gương mặt của Tần quốc phi.

Sắc mặt Tiêu Thiệu Củ vừa rồi còn hồng hào hiện tại lập tức tái nhợt, Gia Luật Hoàn Cai ngồi ở bên giường, hết lần này đến lần khác lau mồ hôi trên đầu cho chàng.

“Chàng lại lừa ta có phải không,” Nàng lẩm bẩm, “Hoặc là căn bản không có danh y gì hết, hoặc là ông ta nói với chàng, hoàn toàn không giống những gì chàng nói với ta.”

“Rốt cuộc chàng có thật sự coi ta là vợ của chàng không, có coi ta là một người có thể thổ lộ tình cảm không?”

“Chàng mau chóng tỉnh lại đi, cho chàng nhìn ta một tháng nửa năm cũng không thèm để ý tới chàng, bởi vì chàng lừa ta.”

“Tiêu Thiệu Củ, Siêu Na, chàng mau tỉnh lại đi mà…”

Gia Luật Hoàn Cai sụt cân một cách nhanh chóng bằng tốc độ ốm đi của Tiêu Thiệu Củ, Mãn Ca mấy lần nhìn không nổi, muốn thức đêm thay nàng nhưng đều bị từ chối.

Thật lâu sau, ký ức sâu sắc nhất của Mãn Ca về Gia Luật Hoàn Cai vẫn là hình ảnh nàng gầy gò và yếu ớt, ngồi ở bên giường, vẻ mặt mệt mỏi nhưng tràn đầy chờ mong.

Tin tức Tiêu Thiệu Củ nhiễm bệnh hôn mê đã nhanh chóng truyền ra ngoài, trong một ngày ngắn ngủi, cánh cửa phủ công chúa suýt nữa bị đạp vỡ.

Đối mặt với những người này, Gia Luật Hoàn Cai cười nghênh đón đưa tiễn, người nhìn có chút đau lòng, tuổi này của nàng vốn không phải lúc nên làm những chuyện này.

Ban đêm, Mãn Ca cùng Gia Luật Hoàn Cai đứng ở trước bàn, dọn dẹp đồ vật khách đưa tới.

“Công chúa, ngày mai còn có nhiều người không ngừng tới đưa bái thiếp, nô tỳ đi bảo bọn họ trở về ạ?”

“Có bao nhiêu?”

“So với hôm nay ít hơn một chút, còn có mười mấy người, ngày mốt cũng có…” Mãn Ca nhỏ giọng nói, nhưng lại bị một trận tiếng vang thật lớn cắt đứt.

Nàng ấy ngơ ngác nhìn phía trước, chỉ thấy Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên quét hết đồ đạc trên bàn trên mặt đất.

“Tiêu Thiệu Củ chàng vẫn chưa chết!”

Gia Luật Hoàn Cai hét xong, giống như rút hết sức lực, suy sụp ngã trên mặt đất, cúi đầu khóc ra tiếng.

——————–