Sáng sớm hôm sau, Nhiệt Ba còn đang ở trong chăn ngủ lại nghe được tiếng đập cửa bên ngoài.

Nhiệt Ba ngủ dậy muộn. Vì để theo kịp tiến độ quay phim nên làm việc không biết ngày đêm. Từ sau khi phim truyền hình « Bối Bối thăng chức ký » mở máy đến nay, cô liền ngủ không được ngon giấc. Bởi vì Dương Dương về nước, cô mới được nghỉ hai ngày, lúc này mới có thể ngủ một giấc ngon lành.

Tối hôm qua cố tình nói với Trần quảng gia, để ông buổi sáng không phải gọi cô ăn điểm tâm. Nhưng vừa mới sáng sớm, tiếng đập ngoài cửa thật giống như âm thanh gọi hồn, Nhiệt Ba lật qua lật lại phiền phức vô cùng.

Cô loáng thoáng cũng không nghe rõ người bên ngoài đang nói cái gì, mơ mơ màng màng giống như nghe được "Lão tiên sinh trở về".

Lão tiên sinh trở về rồi?

"Ông trở về rồi?!"


Kinh ngạc mở mắt, Nhiệt Ba vén chăn mền lên, giống như bị điện giật bỗng nhiên ngồi dậy.

Không phải nói cuối tuần về sao? Làm sao hôm nay liền trở về rồi?

Nhiệt Ba vô ý thức ngắm nhìn bốn phía, trên giường cũng chỉ có một mình cô, không thấy Dương Dương.

Vỗ đầu một cái, cô suýt nữa quên mất, tối hôm qua Dương Dương đi phòng khác ngủ.

Không quản được mọi việc, Nhiệt Ba xoay người, vừa đi về hướng cửa phòng bên cạnh vừa gãi tóc, thở dài rồi mới mở cửa phòng.

"Trần quản gia, sao vậy?"

Trần quản gia đứng ở ngoài cửa cười tủm tỉm nói: "Lão tiên sinh sáng sớm hôm nay liền trở lại. Bây giờ đang ở dưới lầu, phu nhân kêu tôi đến gọi cô cùng thiếu gia tranh thủ thời gian rời giường."

"Được, tôi và Dương Dương ngay lập tức đi xuống."

Sau khi Trần quản gia quay người xuống lầu, Nhiệt Ba bận bịu đẩy sát vách ra một không gian có mấy cái cánh cửa tìm Dương Dương. Hết cánh cửa này tới cánh cửa sát vách, vẫn là không gặp được người.


Vào phòng gọi điện thoại cho Dương Dương, làm sao ngay cả gọi mấy lần cũng đều không nhấc máy.

Tên hỗn đản này đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại đi đâu rồi?

Đảo mắt nhìn căn phòng ba mấy lầu, lầu ba chia đồ vật thành hai cái phương hướng. Ở giữa vây quanh một cái từ lầu một đến lầu ba, hai căn phòng trái phải không có thấy người, đoán chừng là ở hai căn phòng ngủ phía tây kia đi.

Địch Lệ Nhiệt Ba đi chân đất, dọc theo vách tường hành lang đi đến căn phòng phía tây.

Cô không thể gây ra tiếng động, chỉ có thể lặng lẽ bước đi. Không thể để cho người dưới tầng nghe thấy, càng không thể để cho ông biết hai người bọn họ kết hôn hai năm, hiện tại vẫn còn chia phòng ngủ.

Trong phòng khách mơ hồ truyền đến một vài tiếng nói chuyện.

"Cha, con đỡ cha lên lầu nghỉ ngơi một lát." Đây là tiếng của Dương phu nhân.


Sau đó dưới lầu liền truyền đến tiếng bước chân.

Đúng vào lúc này, cửa căn phòng phía tây gần cô nhất mở ra. Dương Dương trên người mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, một bộ dạng vừa tỉnh ngủ đứng trước cửa phòng.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, hình như định lên đến tầng ba.

Không xong, không thể để cho ông nhìn thấy hai người bọn họ ở cái dạng này.

Địch Lệ Nhiệt Ba không kịp giải thích, lấy đà nhảy lên người Dương Dương, tựa như sói đói chụp con mồi, thoăn thoắt cưỡi lên trên người Dương Dương. Hai tay gắt gao vịn cổ của hắn, đôi chân chăm chú quấn ở trên lưng, rất giống con lười đang ôm thân cây.

Mới sáng sớm Dương Dương còn chưa tỉnh ngủ, đại não lại một trận mê man, nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo.
Vừa mở cửa, hắn còn chưa kịp nói câu nào thì một cơn gió mạnh đánh tới, trước mắt một trận mơ hồ, ngay sau đó bị một người lao đến. Dương Dương không kịp chuẩn bị, lảo đảo lùi về sau mấy bước, phía sau lưng hung hăng nện trên tường.

Kém chút nữa bị một chiêu này của Nhiệt Ba đè chết.

Phanh --

Hai người cái trán đụng cái trán, cứng đối cứng.

"Tê -- "

Dương Dương trước mắt biến thành một màu đen. Phía sau lưng đau nhức, trên người còn bị Địch Lệ Nhiệt Ba nặng ít nhất 100 cân đè lên, tức giận đến toàn thân phát run, "Địch Lệ Nhiệt Ba! Cô mau đi xuống cho tôi!"

Mới sáng sớm đã làm cái trò gì!

Địch Lệ Nhiệt Ba che lấy cái trán, khàn giọng nửa ngày không thể nói ra lời.

Tiếng bước chân đầu bậc thang im bặt mà dừng.

Dương Dương trên người bị Địch Lệ Nhiệt Ba đè lên cùng Dương phu nhân đang đỡ Dương lão tiên sinh đối mặt.
"Ông?"

Địch Lệ Nhiệt Ba đang đè trên người Dương Dương quay đầu về sau nhìn, giả bộ kinh ngạc, "Ông, ông trở về thật rồi?"

Dương lão tiên sinh trở về là việc ngoài ý muốn, không ai có thể đoán trước được càng không thể chuẩn bị trước.

Ông từ thời niên thiếu đã chịu không ít khổ cực, đến khi đã già, thân thể ốm đau đều bại lộ ra.

Hai tháng sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Dương kết hôn, Dương lão tiên sinh nguyên nhân bởi vì thân thể không thể ở bệnh viện trị liệu, về sau lại chuyển đến một khu nhà dưỡng lão để an dưỡng. Một chuyến đi này chính là đi hơn một năm.

Trước đó không lâu bác sĩ tuyên bố, nếu Dương lão tiên sinh một mực ở trại dưỡng lão nghỉ ngơi khiến thân thể chuyển tốt, lúc đó có thể trở về nhà an dưỡng tiếp. Với tính cách của Dương lão tiên sinh thì lập tức không chịu nổi, ngày thứ hai liền trở về nhà.
Đương nhiên, việc này cũng không có thông báo trước cho người nhà họ Dương. Tính cách của ông trẻ con mãi không chịu lớn, muốn cho mọi người một kinh hỉ.

Lại không nghĩ đến vừa mới về liền gặp một màn này.

Dương lão tiên sinh không cảm thấy có việc gì, ngược lại là Dương phu nhân mi tâm nhíu một cái, nhìn hai người sáng sớm dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, mở miệng liền muốn giáo huấn, "Mới sáng sớm, hai người các con hiện tại đang làm gì đây? Giày cũng không đi, còn không mau đứng dậy!"

Nhiệt Ba rụt hai cái chân đang kẹp ở trên lưng Dương Dương ra, "Biết ông trở về nên quá nóng lòng, quên đi giày, Dương Dương đau lòng cho con nên mới... Mẹ, mẹ cũng đừng trách anh ấy."

Dương lão tiên sinh ngăn cản Dương phu nhân tiếp tục nói, ánh mắt hiền lành hòa ái nhìn hai người, "Tốt tốt, người trẻ tuổi đều như vậy nha. Dương Dương, mau ôm Nhiệt Ba trở về phòng đi, trời lạnh như thế, làm sao ngay cả giày cũng không đi."
"Lão công, chân em lạnh, che cho em."