Ánh mắt Dương Dương khó có thể tin nhìn cô, mơ hồ có thể phun ra lửa, cũng cảnh cáo cô không nên quá phận.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi trước." Dương lão tiên sinh cười ha hả cùng Dương phu nhân đi, đối với sự việc không rõ này của hai vợ chồng, thấp giọng nói: "Hai năm không gặp, tình cảm hai vợ chồng tốt như vậy?"

Dương phu nhân quay đầu nhìn hai người một chút, cười cười, "Con đã nói cha cũng không tin. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, cha có thể yên tâm a?"

Nhiệt Ba ỷ vào việc Dương lão tiên sinh trở về, đem chân nhét vào trong tay Dương Dương.

Đôi chân kỳ thật dáng dấp cực kỳ đẹp mắt, non mịn lại trắng nõn. Móng chân hồng nhuận sáng long lanh.

Dương Dương lại chỉ cảm thấy giống như đang cầm một khối băng, mặt đen một hồi.

"Nhanh lên, ông về còn chưa chào hỏi được, nhanh ôm em trở về phòng!"


Dương Dương một tay cầm chân, một tay ôm eo cô. Một bụng nhịn lửa giận, ôm Nhiệt Ba trở về phòng.

"Lão công, em biết anh không thích em, nhưng bây giờ ông đã trở về. Anh coi như không thích em thì cũng nên nghĩ cho sức khỏe của ông, cũng phải phối hợp cùng em diễn một màn."

Dương Dương mặt không biểu tình, "Đi xuống."

Địch Lệ Nhiệt Ba buông tay ra, chậm rãi trượt xuống từ trên thân Dương Dương.

"Tôi biết tôi nên làm thế nào. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba, tôi cảnh cáo cô, ở trước mặt ông cô an phận một chút cho tôi!"

Nhiệt Ba bĩu môi, "Vâng."

- - "Tôi lần sau còn dám làm nữa."

Dương Dương phẫn uất đi vào trong toilet, rửa tay.

Sau khi hai người rửa mặt và mặc quần áo tử tế xong thì xuống lầu.

Dương lão tiên sinh sau một thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi cũng trở lại bàn ăn, hưởng thụ bữa sáng đoàn viên lần đầu tiên trong hai năm qua.


Nhiệt Ba nhìn Dương lão tiên sinh tóc bạc trắng, lòng có chút chua xót.

Lúc cô mới đến, mái tóc của Dương lão tiên sinh vẫn còn màu đen, tinh thần sáng láng. Vậy mà vẫn chưa đến hai năm liền bị ốm đau bệnh tật tra tấn, tóc mai trắng bạc.

"Ông, ông sớm trở về cũng không thông báo cho mọi người trước một tiếng, thân thể ông không sao chứ?"

"Ông càng già càng dẻo dai, có thể có chuyện gì?" Dương lão tiên sinh cười ha ha, từ ái vỗ vỗ mu bàn tay Nhiệt Ba, "Dương Dương đâu?"

"Anh ấy sẽ đến ngay."

Vừa mới dứt lời, Dương Dương mặc đồ Tây áo mũ chỉnh tề từ trên lầu đi xuống, Dù cho vừa rồi phải trải qua một phen rối loạn, trên mặt cũng không biểu lộ tinh thần suy sụp mệt mỏi, thần thái vẫn ung dung không vội, trầm ổn đi đến trước mặt Dương lão tiên sinh, "Ông."

Thành tích của Dương Dương trong hai năm nay tất cả đều được thông báo lại trong viện dưỡng lão. Đối với tiến bộ và thành tựu này, Dương lão tiên sinh tất nhiên hài lòng.


Nhìn cháu trai trước mặt xem ra đã có thể yên tâm giao phó lại sản nghiệp cho nó rồi, Dương lão tiên sinh nhẹ gật đầu, đáy mắt hiện lên tia hài lòng, "Không tệ!"

Lão tiên sinh đối với cháu trai luôn luôn nghiêm khắc dạy bảo. Dương phu nhân biết, Dương lão tiên sinh có thể nói ra hai chữ không tệ này, đối với Dương Dương đã là vô cùng vừa ý.

"Ông cái gì cũng đều rất hài lòng. Chỉ là, ông đi trại dưỡng lão đã hơn một năm, hai vợ chồng các con tại sao vẫn còn chưa sinh cho ông một thằng chắt trai?"

"Ông, công việc cháu bận rộn không có thời gian, mà Nhiệt Ba lại muốn quay phim, không thích hợp mang thai. Bọn cháu còn trẻ, không gấp."

"Không gấp? Chờ đến khi ông chết..."

"Ông, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"

Dương phu nhân bận bịu hoà giải, "Cha, sáng sớm cha còn chưa có ăn điểm tâm. Có chuyện gì chúng ta ăn trước rồi hẵng nói."
Dương lão tiên sinh nhìn hai người một chút, thở dài, "Được."

Việc này xem như bỏ qua.

Bàn ăn bên trên bày mấy món mọi người thích, Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh người Dương Dương, tựa như một người vợ vẫn còn tình yêu cuồng nhiệt ở bên trong, vui vẻ mỉm cười.

"Lão công, anh thích ăn cái gì, em gắp cho anh."

"Để anh tự mình gắp."

"Để em!" Nhiệt Ba vượt lên trước đoạt lấy bánh mì nướng từ trong tay hắn. Ở mặt bên trên bánh mì nướng phết một tầng mỡ bò thật dày, lại đổ bên trên một tầng mật ong. Thừa dịp mọi người không chú ý đắp lên trên một cái bánh mì nướng khác, đưa đến bên miệng Dương Dương.

"Lão công, a~"

Thấy Dương Dương không há mồm, Nhiệt Ba kỳ quái hỏi: "Lão công?"

Dương Dương là người quái dị, có thể uống một cốc cà phê đen nguyên chất mà mặt không biểu tình, ngay cả một ngụm đường đều không ăn.
Không phải dị ứng không thể ăn, mà là không thích.

Dương Dương không chuyển mắt nhìn qua cô, đáy mắt tựa hồ đang cảnh cáo cô đừng làm vậy. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba thật vất vả mới có được cơ hội này, nhất định không chịu bỏ qua, giả mù sa mưa hỏi: "Lão công, không hợp khẩu vị sao? Anh không thích?"

Dương Dương mi tâm giống như có thể kẹp chết một con ruồi. Nửa ngày mới cúi đầu cắn một miếng ở bên trên bánh mì nướng, nhai hai lần, bỗng nhiên dừng lại. Ánh mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba quả thực có thể bốc hỏa. Cảm giác dầu ăn đầy miệng muốn nuốt lại không thể nuốt, nôn lại không thể nôn. Hầu kết chuyển động lên xuống, khối bánh mì nướng kia liền bị hắn cường ngạnh nuốt xuống.

Bị một tiếng cảnh cáo, Nhiệt Ba chú ý lại như không nghe.

Ròng rã hai cái bánh mì nướng, cứ như vậy bị Địch Lệ Nhiệt Ba từng ngụm ép ăn cho xong.
Dương Dương ôm hận, mặt không đổi sắc để Trương tẩu đang ở trong nhà bưng đến hai chén cà phê. Một chén trong đó được đặt ở trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba.

Dương Dương chậm chạp bưng ly cà phê uống một ngụm, "Biết em thích uống cà phê, cho nên anh đã kêu Trương tẩu thuận tiện giúp em ngâm ly cà phê."

Cà phê đên không thêm đường không thêm sữa, khổ sở khiến người buồn nôn.

Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ cười cười, "Em không thích..."

Cà phê đưa đến bên miệng cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba sắc mặt tái nhợt.

- "Trẻ con! Trẻ con! Trẻ con!"

- "Còn có thể trẻ con như vậy sao? Có cần phải tính toán chi li như thế không! Bụng dạ thật nhỏ hẹp!"

- "Tên yêu quái này, xem như anh lợi hại!"

Một thù trả một thù, Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay nhận lấy chén cà phê Dương Dương đưa tới. Dưới tầm mắt càng thêm từ ái của Dương lão tiên sinh, từng ngụm đem cà phê uống hết.
Cà phê vào trong bụng. Vị cay đắng trên đầu lưỡi quả thực khó nói lên lời. Địch Lệ Nhiệt Ba cảm giác được một chút tư vị mang thai, kém chút nữa phải cáo từ cái thế giới xinh đẹp này.

"Lão công, cám ơn anh."

- - "Anh cứ đợi đó cho tôi!"

Dương lão tiên sinh nhìn, ý cười dưới đáy mắt càng sâu.

Đứa nhỏ Dương Dương này không giống mình cũng không giống cha nó, lại giống bà nội nó mặt lạnh tâm cũng lạnh. Nếu như nhiều người bên

cạnh có thể sưởi ấm tâm của nó, mình cũng yên lòng.

"Thời điểm còn chưa có đi trại dưỡng lão, quan hệ hai vợ chồng lạnh nhạt như thế. Ông vừa từ trại dưỡng lão trở về, tình cảm liền tốt như vậy?"

Dương phu nhân một bộ dạng khó nói lên lời, khó nhọc nói: "Tình cảm... có thể bồi dưỡng."

Dương lão tiên sinh giống như không nhìn ra manh mối gì, cười nói:
"Cũng đúng."

"Báo xong thù", Dương Dương mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, "Ông, thời gian không còn sớm cháu phải đi làm trước. Ông ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, khi nào trở về cháu cùng ông hảo hảo tâm sự."

"Đi thôi."

Dương Dương đứng dậy đi ra ngoài.

"Lão công, cà vạt của anh bị lệch." Dương Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc đang chuẩn bị tự mình chỉnh lý cà vạt, Địch Lệ Nhiệt Ba liền đứng dậy, đưa lưng về phía Dương lão tiên sinh chỉnh lý cà vạt cho Dương Dương. "Không cẩn thận" trên tay dùng sức quá mạnh, khóa cổ một cái, Dương Dương kém chút đem bữa sáng vừa rồi ăn xong phun ra.

Dương Dương bỗng nhiên ho hai tiếng.

Nhiệt Ba vội vàng nói xin lỗi, "Xin lỗi, em không phải cố ý. Lão công anh không sao chứ?"

Dương Dương bị nghẹt thở, từ miệng cứng ngắc phun ra mấy chữ, "Không có việc gì, anh đi trước."
"Chờ một chút." Nhiệt Ba ngửa đầu, chu môi.

Nhiệt Ba nhìn Dương Dương miệng đầy dầu, mỗi chữ mỗi câu mài răng nói: "...Thực, hiện, nghĩa, vụ, a!"

"Lão công, hôn hôn."

Dương Dương: "......"

------oOo------