Mình cứ tưởng rằng sau tầng đấy thời gian thì C cũng đã hẳn thích mình. Hoặc không thích thì chắc cũng phải thân thiết hơn trước. Nhưng mà chắc có lẽ chỉ mình nghĩ thế.

C là một người hướng nội, rất hay ngại ngùng xấu hổ, và còn đôi chút ít nói. Mình cảm thấy vị trí của mình trong lòng C chắc đã hơn mức bạn xã giao một chút. Cho nên mình mới thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của mình với C. Phải có một bước nhảy mới thì mới tiến sâu hơn chứ.

Mình nhắn tin với C rằng: C cứ tự tin lên, nói chuyện với mình thì cứ thoải mái nói chuyện, không cần phải ngại đâu. Mình thấy C hơi rụt rè. C rất hoàn hảo mà, không cần phải tự ti như thế đâu.


Mình vốn biết là mình có hơi thẳng tính, ai làm mình quá khó chịu là mình quạo thẳng mặt luôn. Nhưng mình nhắn tin với C nói một cách như thế, mọi người có thấy chỗ nào quá đáng không ?

Thế mà không hiểu C đang bực tức cái gì, lại mắng mình, nhắn tin lại một cách rất lạnh lùng, như hai người xa lạ.

"Cảm ơn đã quan tâm....t không hoàn hảo như bạn nghĩ.."

Quá sốc, cho nên bây giờ mình không nhớ những gì C đã nói. Phải chăng kí ức của mình đã tự xoá những thứ gây tổn thương nó...

Trong đó có mấy câu nói của C.


Có phải mình đã nói gì xúc phạm đến C không?

Mình rưng rưng muốn khóc, nhưng vẫn tỉnh táo để nhắn tin lại:

"Xin lỗi, t chỉ muốn làm bạn bình thường mà thôi"

Và lại là dấu like quen thuộc như lần đầu hai đứa mình nhắn tin.

"Nếu mà bọn nó có trêu, m thấy phiền quá thì bảo t"


C: "Uk cảm ơn"

........

Mình tan nát cõi lòng

Thất tình thật rồi!