Chiều hôm ấy trường mình có hoạt động ngoại khoá.


Nếu như ngày thường thì mình đã nháo nhác đi tìm C rồi. Nhưng mà hôm nay thì ngược lại. Mình chỉ muốn trốn C ở nơi xa nhất có thể. Hiện tại trái tim của mình đã tan vỡ thành cát bụi. Mình chỉ sợ khi nhìn thấy C, mình sẽ không nhịn được mà khóc tu tu xong bù lu bù loa với C thì nhục lắm.

Đau lòng lắm các bạn ạ.


Mình ngồi im với ánh mắt vô hồn. Đến đứa bạn ngồi cạnh mình còn phải hỏi sao trông chán đời thế này.

Mình chỉ lắc đầu cho qua. Rất hiếm khi mình tâm sự với người khác về nỗi buồn của bản thân. Ai cũng chỉ thấy mình là một người hoạt bát, vui vẻ, hay cười. Nhưng không phải mình không biết khóc, chỉ là không bao giờ khóc trước mặt ai thôi.


Tiết toán buổi tối hôm ấy, mình cũng bỏ. Vì C cũng học ở đó.