''Đừng qua đây, các người mà bước tới một bước, ta lập tức chết trước mặt các ngươi!''

Cấp tốc rút cây trâm trên đầu xuống, Vân Châu gắt gao kề vào cổ mình.

Có lẽ dùng sức quá mạnh, giữa cái cổ tinh tế trắng nõn trong nháy mắt một mảnh đỏ như máu.

''Úi chà''

Đám bạn xấu đưa mắt nhìn nhau, không chút sợ sệt, ngược lại lớn tiếng cười nhạo.

''Khố Nạp các ngươi dân phong cởi mở, ngươi ở đây giả bộ thanh thuần cô nương cái gì, không ngại buông tay ra cùng các huynh đệ chúng ta chơi đùa đi, cũng là chúng ta đã đối tốt với Tào huynh đệ''

''Phải đó, Tào huynh đệ là hảo huynh đệ của chúng ta, khó được hôm nay mọi người vui vẻ, tẩu tử vẫn là đừng mất hứng mới phải''

Lời còn chưa dứt, người nói liền xông lên đoạt lấy cây trâm.

''Hahaha, tiểu muội muội, đây cũng không phải trò đùa hay ho gì, về sau đừng học người ta chơi trò tự sát gì đó''

Cây trâm rời khỏi tay, đám người liền ôm tới.

Có kẻ xé y phục, có kẻ cọ sát trên lưng, càng có kẻ trực tiếp liếʍ ɭáρ ôm gặm mặt.

Khố Nhĩ Vân Châu bị dồn vào góc, nhìn Tào Doãn Côn ngồi bên bàn ngây ngô cười hì hì, hết sức tuyệt vọng.

Con thỏ hoảng loạn còn cắn người.

Khố Nhĩ Vẫn Châu chung quy là Công chúa, thực chất bên trong có chút kiêu ngạo, sao chịu tùy tiện bị làm bẩn.

Nàng lợi dụng đúng cơ hội cắn bàn tay sờ loạn trên người nàng.

''A!''

Một tiếng thét thê thảm tê tâm liệt phế, Vân Châu rốt cuộc có thể giải thoát.

Người bị cắn nhìn máu tươi đầy tay, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt bắn ra ác độc.

''Con đàn bà thối, ngươi dám cắn ta? Các huynh đệ cùng nhau lên!''

Lúc một đám sói đói đang muốn nhào lên, Khố Nhĩ Vân Châu lợi dụng cơ hội, bỗng nhiên đâm vào tường.

''Bốp bốp'' một tiếng.

Trước mắt đầu tiên là một mảnh máu đỏ nhỏ, sau đó là một màu đen kịt.

Thân thể nàng mềm nhũn trượt xuống góc tường, máu tươi ồ ạt chảy xuống từ vết thương trên trán nàng, nhanh chóng nhuộm đỏ y phục.

Đám bạn xấu luống cuống.

Cưỡиɠ ɦϊếp là cưỡиɠ ɦϊếp, chết người là chết người, ngộ nhở Công chúa có chuyện bất trắc.

Lại truyền ra bọn hắn bức tử Công chúa, chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng phải giao ra đây.

Đám bạn xấu triệt để luống cuống, lập tức không để ý đến cái gì mà giao tình thâm hậu.

Bọn hắn bỏ Tào Doãn Côn với Vân Châu, từng tên chạy còn nhanh hơn thỏ.

...

Bên ngoài Phong Nguyệt Lâu, Diệp Tư Quân xuống khỏi con ngựa cao to.

Y có chút híp mắt, nhìn mấy tên trác táng bụng phệ từ bên trong vội vàng chạy ra.

Lúc bọn hắn đang chạy trối chết, Diệp Tư Quân bắt được một tên cưỡng ép tra khảo.

''Nói, Công chúa đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?''

Nhóm tiểu trác táng liếc mắt một cái, người này mặc áo bào bình thường, không giống quan binh cũng không cầm binh khí.

Bọn hắn căn bản không để vào mắt, đang định đùa cợt phản kháng.

''Ngươi là ai chứ''

''Đúng đấy, tránh ra, đừng làm ô uế đường của đại gia''

Sắc mặt Diệp Tư Quân lạnh lẽo, trên tay nhẹ nhàng dùng lực liền tháo khớp cánh tay tên đó ra.

''A!!!''

Kêu thảm như heo bị chọc tiết trong nháy mắt vang lên.

Diệp Tư Quân đạp một cước tên trác táng kia ngã xuống đất, một chân giẫm lên ngực.

''Hỏi lại lần nữa, Công chúa đâu?''

Đám tiểu trác táng tè ra quần.

''Anh hùng tha mạng, bọn họ ở...trong các lầu hai Thanh Phương''

Lời còn chưa dứt lại một trận la thảm.

Diệp Tư Quân một cước đá văn đám công tử bột, sải bước tiến vào Phong Nguyệt Lâu.

''Hừ! Hắn là ai vậy?''

''Hình như là bại tướng dưới tay Tào huynh đệ!''

''Ối chà, bại tướng dưới tay còn kiêu ngạo như vậy, hắn tìm Công chúa làm gì, đó đã là vị hôn thê của Tào huynh đệ rồi''

Tiểu trác táng hừ lạnh.

''Có Tào huynh đệ thì sợ cái gì, hắn cũng không sợ đầu nở hoa, đi, các huynh đệ, đi xem một chút!''

Các tiểu trác táng như tìm được thú vui, một bầy ong vỡ tổ lại xoay người lại.

...

Trong phòng lớn, mùi máu tươi quen thuộc.

Diệp Tư Quân có chút ảo não.

Mỗi lần mình không ở bên cạnh nàng đều sẽ xảy ra chuyện.

Mỗi lần xảy ra chuyện, đều nhất định có liên quan đến tên chó chết Tào Doãn Côn.

Lúc thì phải bồi rượu, lúc thì muốn ôn chuyện với đám bạn xấu.

Đá văng cửa Thanh Phương Các, quả nhiên vẫn là một cảnh quen thuộc.

Áo nàng không ngay ngắn ngã trong vũng máu, còn Tào Doãn Côn còn đang thờ ơ ăn thịt ăn cá, như quỷ đói đầu thai vậy.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh trước mặt, Diệp Tư Quân rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến lên lật tung tiệc rượu của Tào Doãn Côn.

''Ai cũng nói ngươi ngốc, ngươi ngốc thật, nàng ấy sắp bị bắt nạt đến chết rồi, ngươi không nhìn thấy à?''

Khí huyết dâng trào, Diệp Tư Quân hận không thể đập bể đầu Tào Doãn Côn, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu bột nhão.

''Ngươi làm gì vậy!'' Tào Doãn Côn rất tức giận.

Người thân cao chín thước đứng bật dậy, hiển nhiên như con gấu đen nổi giận.

''Nàng ấy bị sỉ nhục, ngươi mù rồi à?''

Chỉ vào Công chúa trong vũng máu, Diệp Tư Quân giận dữ.

''Vừa rồi tranh tài, rất đặc sắc, nàng ấy thua, nên nằm bất động''

Hắn cũng không biết tại sao cô nương xinh đẹp lại ngã trên đất, thua không phải vẫn có thể đứng dậy sao?

''Ngươi cảm thấy vừa rồi là tranh tài?''

Diệp Tư Quân tức giận bật cười, tiến lên một bước.

Tuy phải ngước nhìn, nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo như đao, hận không thể lăng trì xử tử hắn.

''Đương nhiên, đánh nhau không phải là tranh tài sao, há!''

Tào Doãn Côn bỗng nheo mắt lại, bộ dáng trí nhớ rất tốt mà vỗ tay.

''Ta nhớ ra ngươi, hai chúng ta đã đánh một trận, không đúng, là đã thi đấu''

Diệp Tư Quân: ''...''

''Vậy ngươi có biết nàng ấy là ai không? Sao lại ngã trong vũng máu?''

''Nàng ấy là tức phụ của ta'' Tào Doãn Côn đương nhiên biết.

''Các huynh đệ muốn tranh tài với nàng ấy, có lẽ nàng ấy thua nên không vui?''

Hắn nói đến vẻ mặt thành thật, không giống đang giả vờ, thậm chí đáy mắt còn có chút tiếc nuối.

Diệp Tư Quân lần nữa im lặng.

Y phục trên người Khố Nhĩ Vân Châu bị xé toang, áo trong cũng bị xé từng mảnh, suýt chút nữa ngay cả danh tiết cũng bị hủy hoại.

Hắn ta lại nói đây là đang tranh tài.

''Thế nào, không đúng sao?'' Tào Doãn Côn mở to hai mắt nhìn y.

''Không phải'' Diệp Tư Quân cười lạnh.

''Ngươi nói rất đúng, bọn họ chính là đang tranh tài, Công chúa là bại tướng dưới tay, ta đưa nàng ấy đi trước, ngươi cứ từ từ mà so''

Cởϊ áσ ngoài bao lấy Công chúa, Diệp Tư Quân xoay người ôm Công chúa, sải bước rời đi.

Vừa muốn ra ngoài đã thấy đám tiểu trác táng kia chạy về.

''Đại ca!''

Một tiểu trác táng hô to.

''Tẩu tử sao có thể để nam nhân mang đi chứ? Hắn ta muốn cướp tức phụ của huynh đó, huynh mau đoạt lại đi''

''Đúng đó Tào đại ca, Công chúa là tức phụ của huynh, không thể bị nam nhân khác ôm, huynh mau bước lên đoạt đi''

Ánh mắt Diệp Tư Quân đột nhiên lạnh.

Vừa quay đầu lại. quả nhiên trong mắt Tào Doãn Côn đã đỏ lên vẻ khát máu.

Cái thói đời này, là nam nhân thì phải cưới vợ, kẻ đần cũng không ngoại lệ.

Ngay cả trong miệng của mấy tên ngốc đến kín hơi cũng nhắc tới mỗi ngày.

Huống chi Tào Doãn Côn không phải ngốc, còn có chút xíu thông khí.

Hắn từng bước ầm vang đi tới bên cạnh Diệp Tư Quân, đánh một quyền vào ngực Diệp Tư Quân, hung thần ác sát.

''Buông thiếu phụ nhi của ta ra''

Diệp Tư quân lảo đảo một cái đứng vững lại, quay người vững vàng đặt Công chúa qua một bên, sau đó thừa dịp Tào Doãn Côn không chú ý, bay người lên trước ngực Tào Doãn Côn.

Bóng người to lớn bị chấn động đến độ loạng choạng lùi về sau mấy bước.