Đây là một trận ác chiến.

Thanh Phong Các liên đới Phong Nguyệt Lâu, còn có các phòng liền nhau khác đều gặp tai vạ.

Diệp Tướng Quân chinh chiến lâu dài tại quân doanh, chiều cao tám thước vai rộng eo hẹp, võ nghệ cao cường tuyệt đỉnh.

Y giỏi nhất mười hai loại binh khí, tiễn pháp thiện xạ thì khỏi phải nói, ngay cả kiếm pháp và quyền pháp cũng kỹ nghệ tinh xảo.

Bởi vì xuất thân trong nhà quan văn, y đọc binh thư binh pháp cũng vô số kể.

Tướng quân võ nghệ thuần thục trải qua huấn luyện khắc nghiệt như vậy, sao lại thật sự bại bởi một người chỉ cậy vào sức mạnh.

Y không thắng, chỉ là vì không muốn thắng mà thôi.

Về phần chiến trận lớn như vậy, hoàn toàn là vì Tào Doãn Côn quá to, lại có mấy tên chân chó bên cạnh hắn quá ti tiện.

Tuân theo nguyên tắc đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy.

Y còn chưa xuất ra được mấy chiêu, lòng bàn chân đối phương như bôi dầu muốn trượt, y cũng chỉ đành tường đổ phá cửa sổ.

Cuối cùng kéo tới một trận 'ác chiến', mấy gian phòng lầu hai Phong Nguyệt Lâu bị phá hủy.

''Đi ra khỏi nhà, có vài lời đừng nên nói nhiều quá''

Cười khẩy phủi tay, y xoay người ôm Công chúa rời đi.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai dám cản.

...

Vì không để Công chúa bị chế giễu, y tạm thời 'trưng dụng' xe ngựa của Tào Doãn Côn.

Xe ngựa hoa lệ dùng mảnh vải dầu để chế thành, khung xe dùng gỗ tử đàn, nguyên liệu gỗ đen nhánh mài bóng loáng trơn tru như bôi dầu, tản ra vầng sáng nhàn nhạt.

Xe ra, Hoàng thượng quả nhiên ban thưởng không ít.

Trong xe ngựa phủ chăn nhung da dê thật dày, Vân Châu nằm lên vô cùng thoải mái, đi đường cũng bình ổn.

Nhưng dù là vậy, lúc trở lại dịch quán, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, hút vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

''Mau! Đi truyền thái y!''

''Rõ!''

Truyền lệnh cho tiểu binh quen thuộc bên cạnh rời đi.

Đàm thái y giỏi trị thương, cũng bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

Tất cả mọi thứ, nước chảy mây trôi không một khe hở, có thể thấy được đã có không ít kinh nghiệm.

''Sao lại thành như vậy''

Lông mày Đàm thái y nhíu thành một cục.

Dù Diệp Tư Quân không biết lý thuyết y học, cũng có thể đoán được tình trạng của Công chúa không tốt.

Trong lòng y không hiểu sao có đủ loại áy náy đồng lõa gϊếŧ người.

Hóa ra nàng nói là thật, gả cho Tào Doãn côn, nàng nhất định không sống được quá nửa năm.

Nàng tín nhiệm mình như vậy, hạ mình quỳ xuống đất cầu xin, nhưng y...cũng không cho nàng bất cứ hy vọng nào.

Khi đó luôn cho là chỉ là một kẻ ngủ thôi, cũng không thể thật sự lấy mạng nàng.

Nếu đến hòa thân, tất nhiên mưu đồ lợi ích, còn nói cái gì mà rể hiền.

Bây giờ suy nghĩ lại, những ý ngày thật quá ngu xuẩn.

Lợi ích không tới được trong tay nàng, nàng chỉ muốn sống thôi.

...

''Tình trạng của Công chúa e là không ổn, ta chỉ có thể cầm máu thử trước một chút, nếu như có thể cứu về một mạng, ngài ấy có thể tỉnh lại''

''Nếu sáng sớm ngày mai ngài ấy còn chưa tỉnh, lập tức báo cáo cho Hoàng thượng đi, không ăn thua''

Nội tâm bỗng nhiên sụp đổ một mảnh lớn, Diệp Tư Quân nghiêm mặt gật đầu.

''Mọi thứ nghe theo lão đại nhân phân phó''

Đàm thái y không hổ là thánh thủ trị thương, ông ấy như ảo thuật, lấy trong hòm thuốc ra một thứ giống như thuốc cao da chó, dùng cây kéo cắt thành hình vết thương lớn nhỏ, sau đó cẩn thận tỉ mỉ giúp Công chúa dán lên vết thương.

''Cái này...?'' Diệp Tư Quân nghi hoặc.

''Đây là bí phương tổ truyền của ta, chuyên trị lưu thông máu ứ đọng, vết thương trên trán ngài ấy quá lớn, lỡ như tụ máu, không chỉ sẽ thối rữa và còn để lại sẹo''

''Trong toa thuốc này có Cỏ yến, Điền thất, các vị thuốc Xà tiền tử, có thể hoạt huyết hóa ứ, khép lại vết thương, không bị nhiễm trùng bên ngoài, dán lên là không thể thích hợp hơn''

''Vậy là được rồi, vậy là được rồi'' Diệp Tư Quân hiếm thấy biểu hiện lộ ra một tia mừng rỡ.

Đàm thái y lắc đầu.

''Được?''

''Cũng không ngại nói cho Diệp tướng quân biết, lần trước lão thần đến chẩn trị, phát hiện mong muốn được sống của Công chúa cũng không cao''

''Loại tình huống này thường phát sinh ở lão nhân thọ hết chết già, bọn họ muốn sớm thoát khỏi nhục thể, không làm phiền cho các tiểu bối thêm nữa''

''Nhưng Công chúa còn trẻ tuổi sao lại như vậy?'' Đàm thái y buồn bực.

''Vả lại, nếu Công chúa không chú trọng tĩnh dưỡng, tiếp tục liên tiếp bị thương như vậy, chẳng mấy chốc nữa ngài ấy sẽ mất mạng'' thái y nghiêm túc.

''Ta biết rồi'' Diệp Tư Quân rầu rĩ phun ra ba chữ.

Y thuật của Đàm thái y cao minh, bệnh nhân xếp hàng chờ đếm không hết, kê xong toa thuốc nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi còn không ngừng căn dặn: Ngàn vạn lần đừng để bị thương nữa, nhất định phải tĩnh dưỡng, nếu không thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.

Không có ai đáp lời ông ấy.

Công chúa không, Diệp Tư Quân càng không, lúc này chỉ là trong lòng y khó chịu.

Tới gần chạng vạng tối, trời dần ảm đạm đi.

Bên ngoài lầu các dịch quán, Đào Công trung thành tuyệt đối trông coi.

Trong lầu các, Diệp Tư Quân tìm ghế, canh giữ trước giường Vân Châu.

Y bưng một chén thuốc, tỉ mỉ đút mấy ngụm thuốc bổ huyết, thuốc lỏng đen đặc lưu lại thuận theo cổ.

Y vội vàng lau đi, sau đó tiếp tục đút.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thanh âm chén và thìa va chạm.

Không biết qua bao lâu, một bát thuốc rốt cuộc cũng uống xong.

Diệp Tư Quân đưa tay đặt bát qua một bên, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế tiếp tục đợi.

Ráng chiều dần rơi xuống phía tây, mặt trăng lên từ phía đông.

Người trên giường rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh một chút, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.

'A, quả nhiên, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, chỉ sợ nàng chết cũng không ai biết...''

''Tỉnh rồi?''

Đang lúc thất vọng, một giọng nói thuần hậu quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh giường.

Vân Châu giật nảy mình vùng vẫy bò dậy bọc lấy chăn, núp ở góc giường.

''Ngài là....Diệp tướng quân? Sao ngài lại ở đây?''

Quen bị làm nhục, quen mùi máu tanh, quen bị xem nhẹ.

Trong mấy chục năm cuộc đời thấp kém của nàng, không tồn tại sự quan tâm vô duyên vô cớ, chỉ có nghi kỵ và lợi dụng.

Im lặng hồi lâu, Diệp Tư Quân ung dung nhìn chằm chằm gương mặt hoảng hốt lo sợ kia, thản nhiên nói.

''Đừng sợ, ta cưới nàng''

Năm chữ vô cùng đơn giản, mỗi chữ nàng đều có thể nghe hiểu, tổ hợp lại với nhau, nàng lại bỏ ra hồi lâu mới phản ứng được.

Nước mắt vui đến phát khóc trượt xuống theo gương mặt, nàng nhìn chằm chằm y.

''Chàng nói là thật sao?''

''Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, câu nói này nàng phải biết chứ'' ánh mắt Diệp Tư Quân chuyển ra ngoài cửa sổ.

Y không đành lòng nhìn thằng vào khuôn mặt gầy gò mảnh khảnh kia.

''Chàng thật sự nguyện ý cưới ta? Ta có gì tốt đâu chứ? Ta là một Công chúa vô dụng, ta sẽ hủy hoại tiền đồ của chàng''

Khố Nhĩ Vân Châu vẫn khóc, nàng khó mà dứt bỏ.

''Không sao, chỉ là không thể dẫn binh thôi, cũng không phải không thể làm chuyện khác''

''Hay là....nàng không bằng lòng?'' Diệp Tư Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

''Bằng lòng, bằng lòng!''

Vân Châu vui đến phát khóc.

Thế gian hóa ra có điều bất ngờ.

Nàng cũng không phải thật sự là sao chổi xui xẻo, vẫn sẽ có vận tốt giáng lâm trên người.

Người đã quyết định diệt vong trong tuyệt vọng, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng chiếu vào, nàng hận không thể dốc hết tất cả mà tóm lấy.

''Diệp tướng quân, Vân Châu bằng lòng, nhưng mà...'' nàng có chút lo lắng.

''Bằng lòng là được rồi, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện khác giao cho ta''

Nói xong, Diệp Tư Quân đứng dậy sải bước rời đi.

Trước khi ra cửa y đột nhiên quay đầu lại.

''Dưỡng thương cho tốt, ta cũng không mong vị hôn thê của ta bộ dáng tiều tụy vì bệnh''

''Ừm được, ta biết rồi, ta nhất định sẽ!''

Nàng vui đến phát khóc gật đầu.