Thời gian đại hôn không thay đổi, phủ đệ không thay đổi, tước vị không thay đổi.

Chỉ có tân lang quan là thay đổi, từ tên đại ngốc Tào, biến thành Diệp tướng quân vang danh khắp Kinh thành.

Trong lúc nhất thời có dân chúng chế giễu Tào gia, có chúc mừng Diệp gia, cũng có mong mỏi trông mong xem náo nhiệt.

Cảnh tượng náo nhiệt ở Kinh thành không thua gì ăn tết.

Trong Trữ Tú Cung.

Diệp Tư Nhàn không thể nói là vui vẻ, cũng không phải là không vui, chỉ là có chút kinh ngạc.

''Nhanh như vậy đã hạ thánh chỉ?''

''Chưa từng nghĩ ca ca thiếp và Công chúa kia có thể có quan hệ gì'' Diệp Tư Nhàn vẫn cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

''Không nên xem thường tình cảm của người ta''

Giống như một loại đạt được âm mưu nào đó, Triệu Nguyên Cấp có chút đắc ý.

''Nhưng ca ca thiếp rèn luyện nhiều năm như vậy, lúc này nên thăng cao lên, huynh ấy đột nhiên...''

''Cái này không nhọc nàng bận tâm, chuyện trên triều đình, do trẫm định đoạt''

Thấy dáng vẻ Triệu Nguyên Cấp như đã tính trước, Diệp Tư Nhàn cũng chỉ đành đè xuống nghi vấn trong lòng.

...

Tiệc cưới định vào mùng bốn tháng sau, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.

Trời còn chưa sáng, dân chúng đã sớm hỗn loạn ở gần Vương phủ, rướn cổ lên chờ xem náo nhiệt.

''Chậc chậc, Trung Vương phủ này thật là khí phách, nghe nói là phủ đệ của vị Vương gia nào đó của tiền triều, Hoàng thượng vẫn luôn giữ lại không nỡ cho người khác, vốn dĩ tưởng rằng tên đần Tào này có phúc khí, không ngờ cuối cùng Diệp tướng quân ôm mỹ nhân về''

''Hiện tại không thể gọi là Diệp tướng quân nữa, phải gọi là Trung Vương Thế tử, thân phận người ta về sau tôn quý đó''

''Ta nghe nói Quốc vương Khố Nạp kia trái lại là không quá hài lòng, tại sao vậy chứ?''

''Ta cũng nghe nói, hôm luận võ đó vẫn cứ cúi gằm mặt, chậc chậc, thật không hiểu, rõ ràng Diệp tướng quân tuấn tú lịch sự''

''Có lẽ ông ta cảm thấy lên đần Tào nắm chắc''

Nói tới Khố Nạp quốc, dân chúng có chút xem thường.

Giữa lúc vô cùng náo nhiệt, trời sáng choang, giờ lành đã đến.

Đầu đường xuất hiện đầu tiên là sáu xe túi hỉ, không ngừng có mấy tên sai vặt từ trong túi hỉ bưng tiền đồng, bánh hỉ, kẹo đường, long nhãn, táo lớn, phân phát cho dân chúng náo nhiệt ven đường.

Dân chúng hoan hô tranh đoạt, muốn thấm chút hỉ khí.

Về sau là Diệp tướng quân thân cưỡi bạch mã, mang hoa hỉ bào gấm đỏ, ngực mang chùm hoa cực lớn.

Y xuất phát từ Diệp phủ, sau khi vào Vương phủ chuẩn bị, cưỡi ngựa cao to dẫn theo nghi trượng đón dâu, chậm rãi đi đến hướng dịch quán.

Dân chúng nhìn đội nghi trượng thật dài, tân lang quan anh tuấn thân cưỡi bạch mã, từng người đều vui mừng hớn hở, chỉ cảm thấy đang chứng kiến một giai thoại.

''Diệp tướng quân, chúc mừng chúc mừng!''

''Diệp tướng quân, trăm năm hảo hợp''

Thủ thành năm nay trời, Tướng quân võ nghệ tuyệt đỉnh tận chức tận trách thường xuyên ra vào cửa thành bách tính đều quen mặt.

Cho dù có kẻ không quen cũng đều vui lòng nhìn trai tài gái sắc không phải sao?

Đội đón dâu của Diệp Tư Quân chậm rãi tiến tới, thỉnh thoảng chắp tay cảm tạ trăm họ chúc phúc.

Một đoạn đường ngắn ngủi, đi khoảng chừng nửa canh giờ.

Chỉ chờ Diệp Tư Quân biến mất ở cuối con hẻm, bọn họ mới thoáng yên tĩnh lại.

Đầu tháng sau chính là lúc nóng nhất, mặt trời lên cao, không khí như bốc hơi.

Nhưng không mảy may ảnh hưởng đến nhiệt tình của dân chúng, mỗi người đều kiên nhẫn chờ.

Một canh giờ sau, đầu đường rốt cuộc lần nữa nháo nhiệt lên.

''Diệp tướng quân cưới Công chúa về!'' không biết ai thét to một tiếng.

Dân chúng xao động, có người cao giọng gào to, có người mong mỏi, có người châu đầu ghé tai, có người thấp giọng trò chuyện.

''Chậc chậc, Diệp tướng quân có phúc lớn thật''

''Mặc dù là Công chúa tiểu quốc, nhưng đồ cưới không ít''

''Thôi thôi! Phần lớn là Hoàng thượng của chúng ta mua thêm, tiểu quốc kia làm gì có tiền tài?''

''Nói cũng đúng, nếu đến Đại Cảnh triều chúng ta rồi thì chính là người của Đại Cảnh triều chúng ta, lẽ ra nên mưu cầu phúc lợi cho Đại Cảnh triều chúng ta''

''Đó là tất nhiên!''

Ngày hôm đó.

Mười dặm hồng trang bày khắp toàn bộ đường cái Kinh thành, Trung Vương phủ yên lặng nhiều năm náo nhiệt chưa từng có.

Diệp Tư Quân và Công chúa cầm hoa, từng bước tiến về phía chính sảnh.

Nơi đó có phụ mẫu Diệp gia và Quốc vương hai nước cùng ngồi, tất cả nghi chế đều dựa theo lễ pháp của Đại Cảnh triều.

Triệu Nguyên Cấp ngồi ngay ngắn chính vị, nhìn Diệp Tư Quân nắm tay tân nương tử từng bước đi tới,trân mặt mang nụ cười vui mừng.

''Đây mới là đệ nhất dũng sĩ của Đại Cảnh triều ta, Quốc vương cảm thấy hài lòng chứ?''

''Hài lòng''

Mặt mũi Quốc vương Khố Nạp viết đầy vẻ bất đắc dĩ.

Triệu Nguyên Cấp mặc kệ, cười sang sảng vài tiếng, ra hiệu cho quan viên Lễ bộ bắt đầu.

''Rõ!''

Tống Thừa Hựu cầm thánh chỉ màu vàng sáng, cao giọng đọc một tràng dài.

Khen Diệp Tư Quân 'dũng mãnh vô song, trí dũng song toàn, trung hiếu nhân nghĩa' vân vân.

Lại khen Vân Châu thêm một lần, cái gì mà 'trinh tĩnh hiền thục, huệ chất lan tâm', biểu hiện quyết tâm đời đời hữu nghị quan hệ ngoại giao hai nước.

Cuối cùng chính là lễ tiết truyền thống nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường.

Hai phu thê được Lễ quan hướng dẫn quỳ lạy, đứng dậy, lại bái, mời rượu, trọn vẹn bận rộn hơn một canh giờ.

Sau khi đưa vào động phòng, Diệp Tư Quân bị vây quanh ngồi vào vị trí tiếp khách.

Vân Châu ngồi một mình trong tân phòng, làm bạn với nàng chỉ có màu đỏ ngập tràn.

Không cô độc như trong tưởng tượng, ngược lại có loại cảm giác giải thoát thấu xương.

Nàng rốt cuộc gả cho người trong lòng mình, rốt cuộc thoát khỏi miệng cọp.

Tương lai không xa, nàng sẽ cùng phu quân phu xướng phụ tùy, rốt cuộc không cần bị Hoàng hậu quản chế, bị Quốc vương quản chế.

Rốt cuộc không ai dám bắt nạt nàng, nhốt nàng trong địa lao, không cho ăn uống.

Cũng sẽ không còn ai xé xiêm y nàng nữa.

''Thật tốt quá''

Nước mắt vui đến phát khóc trượt xuống theo gương mặt, Vân Châu run rẩy, song vuốt ve đệm chăn gấm bóng loáng.

Đưa tay là có thể chạm tới hoa sinh táo tử* đếm không hết, nghe nói đây là lễ nghi đặc thù của Đại Cảnh triều, ngụ ý 'sớm sinh quý tử' mong ước tươi đẹp.

*đậu phộng với táo

Mỗi người hôm nay đi vào tân phòng đều là hòa ái dễ gần như vậy.

Hóa ra trong cuộc đời nàng cũng không chỉ có chửi mắng, mà cũng sẽ có người chúc phúc cho nàng.

''Mẫu thân, đệ đệ, nếu mọi người có ở đây, hẳn cũng sẽ thích nơi này nhỉ?''

Vân Châu cắn môi đè nén tiếng khóc.

Đào Công bưng đồ ăn tiến đến, vừa vặn nghe thấy.

''Phu nhân'' nàng khẽ gọi.

''Buổi trưa gia sẽ không về, người có thể phải chờ tới tối, người ăn chút gì đi''

Mở hộp cơm ra, bên trong là ba món một canh.

Một gà hầm nấm hương, một đậu phụ khô xào măng non, một trứng gà ngọc bích thơm ngào ngạt. một canh xương sườn hầm táo đỏ.

Thức ăn mặc dù không xa xỉ như Quốc vương phụ thân nàng.

Nhưng mỗi nón đều nóng hầm hập, tán ra mùi thơm ngào ngạt, khiến nàng thèm nhỏ dãi.

''Đây là...vừa nấu xong?''

''Tất nhiên'' Đào Công chất phác cười.

''Về sau người chính là Thế tử phu nhân của Trung Vương phủ, cưới hỏi đàng hoàng mười dặm hồng trang, tôn quý lắm, rốt cuộc không cần ăn đồ thừa của ai nữa''

Sở dĩ nói như vậy là bởi vì lúc Vân Châu ở dịch quán, mỗi lần dùng bữa đều phải là Quốc vương và Thái tử đã chọn xong.

Thức ăn thừa chắp vá lại mới có thể bưng qua cho Vân Châu.

Thường thì lúc này đồ ăn đã sớm nguội lạnh, ở dịch quán hồi lâu, cứ thế một bữa cơm với thức ăn nóng nàng cũng chưa từng dùng qua.

Thậm chí nàng từng cho rằng ẩm thực của Đại Cảnh chính là như vậy, đều nguội lạnh.

''Được!''

Vân Châu cười xấu hổ, cẩn thận cầm đũa, bưng cơm trắng lên.

''Vậy mới phải''