Buổi trưa tiếp đãi khách quý, buổi tối lại bị các đồng lêu kéo đi uống rượu, mãi đến khi đầy người toàn mùi rượu.

Ban đêm giờ Hợi, Diệp Tư Quân mới rốt cuộc được giải thoát.

Đợi lúc y lảo đảo trở lại tân phòng, Vân Châu đã mệt mỏi buồn ngủ nằm trên giường.

Trong phòng yên tĩnh, không có một ai, chỉ có ngọn nến long phượng đỏ trên bàn thỉnh thoảng nổ ra hoa nến.

''Gia, người trở về rồi?''

Đào Công cùng các tiểu nha hoàn tiến lên hầu hạ, Diệp Tư Quân bực mình đẩy ra.

''Tất cả đi xuống đi, đừng để ý nhiều như vậy''

Y là người từng đánh qua trận ác liệt, đã từng đi diệt cướp ở vùng tây bắc hoang vu, vì để khỏi đánh cỏ động rắn, y cùng các tướng sĩ trốn trong ổ tuyết ròng rã bốn ngày ba đêm.

Khát thì ăn tuyết, đói thì gặm lương khô.

Nào có cái gì mà kiều thê mỹ tỳ hầu hạ, có thể sống sót đã tốt lắm rồi.

Lúc này Kinh thành thái bình, y không cần chịu những khổ cực đó nữa, nhưng y vẫn luôn giữ lại thói quen lúc hành quân.

Toàn thân cao thấp sạch sẽ gọn gàng, ngay cả một chút đồ thừa cũng không có, năng lực động thủ cực cao.

Bên cạnh y từ đầu đến cuối, chỉ có hai tên sai vặt Ngũ Đấu và Lục Tiền, cộng thêm mấy tên tiểu yêu chân chạy.

Mỹ tỳ gì đó không tồn tại.

''Dạ!''

Các tiểu nha hoàn lui xuống.

Thấy Vân Châu đã ngủ, động tác của y vụng về đỡ thân thể nàng lên giường, giúp nàng đắp chăn bông lên.

Sau đó bản thân cởϊ áσ ngoài, nhanh chóng rửa mặt sau đó nằm ngủ trên giường gần cửa sổ.

Đêm đầu tiên đại hôn, mỗi người một giường, hai bên bình an vô sự.

Hôm sau vào cung tạ ơn, bái kiến thân bằng hảo hữu, kính trà cho phụ mẫu.

Ngày thứ ba gọi là hồi môn.

Quốc vương Khố Nạp dường như không hài lòng với nữ tế* này lắm, toàn bộ quá trình cứ luôn cúi gằm mặt.

Thái tử Khố Nạp thậm chí đầy vẻ đắc ý.

''Sau này sẽ là người một nhà, Diệp tướng quân không cần phải khách khí''

Từ trước đến nay Thái tử không hề có cảm giác tồn tại đột nhiên nâng chén, đôi mắt hẹp dài hung tàn không tả được.

''Tất nhiên'' nụ cười của Diệp Tư Quân thản nhiên.

Sau khi mời rượu nhau, Thái tử bỗng nhiên cười lạnh.

''Bổn Thái tử có chuyện vẫn luôn không hiểu, vẫn xin Tướng quân có thể giải đáp đôi chút''

''Mời hỏi'' mặt Diệp Tư Quân không cảm xúc.

''Nếu Tướng quân có thể đánh bại công tử Tào gia, tại sao vòng đầu tiên phải cố ý thua hắn?'' là cảm thấy Khố Nạp dễ lừa, hay là cảm thấy người xe dễ lừa?

Trừng trừng nhìn đôi mắt Diệp Tư Quân, ánh mắt Hạnh Trăn cực kỳ bất thiện.

''Thái tử nói chuyện thì phải nói chứng cứ, tại hạ chưa từng cố ý thua, chẳng qua là ngày đó tại hạ không khỏe, không cách nào phát huy ra trạng thái tốt nhất, mới bại bởi công tử Tào gia kia''

Giọng nói Diệp Tư Quân sáng sủa, mặt không biến sắc tim không đập.

''Sau đó ta vẫn luôn không cam tâm, cộng thêm tại hạ vẫn luôn quý mến Công chúa, cho nên dưỡng tốt thân thể, trước tiên tìm công tử Tào gia kia để khiêu chiến, lúc này mới cưới được Công chúa xinh đẹp về nhà, có vấn đề gì không?''

Diệp Tư Quân đặc biệt chân thành nhìn chằm chằm Hạnh Trăn.

Đối phương tìm được lý do hoàn mỹ như vậy, Hạnh Trăn ngây người không tìm ra được chút sơ hở, nhẫn nhịn hồi lâu rốt cuộc hừ lạnh.

''Diệp tướng quân lừa gạt được người khác, nhưng không lừa được bổn Thái tử''

''Khuyên ngươi một câu, tuyệt đối đừng có giở trò bịp bợm gì, nếu không Khố Nạp ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên!''

Ánh mắt Hạnh Đạt tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.

''Vậy xin đa tạ rồi''

Sau khi không mềm không cứng đánh trả, trong lòng Diệp Tư Quân nghĩ, xem ra Thái tử này cũng không phải loại lương thiện gì.

Bề ngoài tiệc hồi môn đầy nhiệt tình, kỳ thực là tốc độ ánh sáng, hơi không chú ý là có thể dấy lên chiến hỏa.

Sau khi kết thúc, Diệp Tư Quân cùng Vân Châu về nhà.

Trên xe ngựa, sắc mặt Vân Châu hết sức tái nhợt, bộ dáng không ngừng nhìn về phía Diệp Tư Quân muốn nói rồi lại thôi.

''Có lời gì cứ nói đi'' Diệp Tư Quân nhàn nhạt.

''Chàng có hối hận vì cưới thiếp không?'' Vân Châu cắn môi.

''Không hối hận'' lại là ngữ khí lạnh nhạt.

''Vậy...sau khi cưới thiếp, có phải chàng không thể tiếp tục làm Tướng quân nữa?'' Vân Châu lại hỏi.

Im lặng thật lâu, Diệp Tư Quân rốt cuộc gật đầu: ''Phải''

''Vậy cũng không hối hận sao?''

''Không hối hận'' mặc dù ngữ khí lạnh nhạt, nhưng từ đầu đến cuối không có bực mình.

Xe ngựa lâm vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe bên ngoài màn xe.

Không biết qua bao lâu, Khố Nhĩ Vân Châu lấy hết dũng khí rốt cuộc ngẩng đầu.

''Chàng yên tâm, thiếp cũng sẽ không làm cho chàng thất vọng!''

Diệp Tư Quân nhìn nàng một cái, khẽ thở dài, ngữ khí hiếm thấy dịu dàng lại.

''Ta biết nhiều năm như vậy nàng sống không dễ dàng, nhưng có một số việc không cần miễn cưỡng, Khố Nạp còn có người nhà của nàng''

''Không!'' Vân Châu nghiến răng nghiến lợi.

''Ngoại trừ mẹ thiếp và đệ đệ của thiếp, những người khác căn bản cũng không xem thiếp như con người, thiếp sống còn không bằng cung nữ trong cung''

''Hoàng hậu gả thiếp tới, chính là vì tìm kiếm sự ủng hộ của Đại Cảnh triều, cho Hạnh Trăn con của bà ta thuận lợi kế vị''

''Thuận lợi?''

Diệp Tư Quân kỳ thật không quan tâm bát quái, cũng không có ý định lợi dụng Vân Châu làm nội ứng, kế ly gián kế phản gián gì.

Y chỉ đơn thuần là...đau lòng cho nàng, đau từ trong xương cốt.

''Bởi vì phụ vương của thiếp mặc dù coi trọng Hoàng hậu, nhưng ông ta có quá nhiều nhi tử của phi tần, có kẻ tàn nhẫn, có kẻ dứt khoát, có kẻ bỉ ổi, tóm lại đều rất khó đối phó!''

''Gia tộc của Hoàng hậu không có người kế tục, chỉ có phụ thân của bà ta chống đỡ, lúc này đã hết hy vọng, bà ta không thể không sớm tính toán, tìm chút hỗ trợ mới''

''Cho nên bà ta đặt chủ ý lên nàng?'' Diệp Tư Quân hỏi.

Vân Châu kiên quyết gật đầu, tiếp tục nói.

''Vì để khiến cho thiếp nghe lời, bà ta bắt giữ mẫu thân và đệ đệ của thiếp''

...

Trên xe ngựa Vân Châu nói rất nhiều, Diệp Tư Quân cũng không ngắt lời nàng, chỉ luôn lắng nghe.

Càng nghe, càng đau lòng cho cô nương này.

Hậu cung hỗn loạn thành một bầy như vậy, nàng không biết làm thế nào mà sống sót được.

''Về sau sẽ tốt, Trung Vương phủ không ai dám bắt nạt nàng, chỉ là Diệp gia ta từ trước đến nay nghèo, không thích xa hoa lãng phí, nàng có thể sẽ không quen''

''Thiếp quen rồi, khổ nữa cũng chỉ như trước kia khổ thôi mà?''

Vân Châu bỗng nhiên cười, trong lòng không hiểu sao thấy an tâm.

Đào Công nói, bách tính Kinh thành miễn có tay có chân, vất vả cần cù lao động, đều có thể vượt qua cuộc sống áo cơm không lo.

Lúc ấy nàng không dám tin.

''Bọn họ không cần nộp thuế nặng sao? Không cần phục dịch khổ sai? Không bị quan binh bóc lột sao? Không có đại thương hộ cấu kết với nhau ào ào lên giá, bức tử tiểu thương hộ, khiến dân chúng chết đói sao?''

Đến bây giờ nàng vẫn ghi nhớ câu trả lời của Đào Công, nàng ấy nói.

''Không cần!''

Buồn cười là lúc ấy nàng đang còn muốn Khố Nạp quốc hết khổ.

Bây giờ suy nghĩ lại chi bằng trực tiếp thoát ra đi.

''Vậy là tốt rồi'' Diệp Tư Quân cười cười.

Y không thèm Trung Vương phủ, cũng không hưởng thụ nổi mỹ tỳ, chắc hẳn phụ thân mẫu thân cũng không có khả năng sống cuộc sống xa hoa lãng phí như vậy.

Cuối cùng vẫn là muốn trở về cuộc sống trước kia.

Đáng tiếc không phải hiện tại, y cần một thời cơ thỏa đáng nhất.

...

Ba ngày sau đại hôn, tất cả quá trình đều đã đi hết, hai nước chính thức thông gia.

Khố Nạp quốc trình thư từ biệt vào ngày thứ tư.

Triệu Nguyên Cấp không chút thật lòng mà giữ lại nhiều lần, đối phương 'khăng khăng' muốn đi, hắn cũng đành phải đồng ý, cũng quyết định thiết yến vào mùng sáu tháng sáu để đưa tiễn.

Triều chính thuận buồm xuôi gió, hậu cung lại....

''Hoàng thượng, Tố quý phi e là không xong'' lông mày Diệp Tư Nhàn vặn thành một cục.

''Không xong?''