Được mẫu phi cho phép, bọn nhỏ như gà con được thả ra, một đường chít chít chiếp chiếp chạy xuống.

Lộ Bảo cùng rất nhiều nhũ mẫu cô cô dẫn đi, chung quanh có thị vệ tùy tùng, trong bóng tối không thể đếm hết được.

Diệp Tư Nhàn cũng không lo lắng.

Đợi bọn nhỏ đều líu ríu rời đi, biến mất trong đám người.

Nàng dẫn theo Viên Nguyệt, quay đầu hướng ngược lại với phố xá sầm uất.

Viên Nguyệt cũng không hỏi, chỉ yên lặng hầu hạ chủ tử mặc thường phục tiến về phía trước.

Phố xá phồn hoa từng bước rời xa, ngõ nhỏ tối đen trước mắt ngược lại càng ngày càng gần.

Các chủ tớ đi khoảng một khắc, mới dừng trước cửa một dân trạch.

Đây là tiểu viện tử* chuẩn.

*khu nhà nhỏ.

Kinh thành Đại Cảnh triều mặc dù phồn hoa thịnh thế, nhưng cũng không đến mức ai ai cũng giàu có.

Kinh thành lớn như vậy có cao môn đại hộ, có bách tính bình dân, càng chắc chắn có nhà nghèo khổ đếm không hết.

Ví dụ như ngôi nhà nhỏ trước mặt này, không chút liên quan đến cao môn đại hộ, cùng lắm là chỉnh tề hơn so với nhà bình dân một chút.

Lần nữa xác nhận cửa không sai, Diệp Tư Nhàn tiến lên gõ cửa.

Một lát sau, cửa gỗ du liễu cọt kẹt mở ra, mở cửa là một nha hoàn mi thanh mục tú lạ lẫm.

''Mọi người tìm ai?''

''Tìm Bách tiểu thư''

Nghe vậy, vẻ mặt đối phương nghiêm lại, lập tức nghiêng người nhường đường.

''Mời vào ạ''

Đợi Diệp Tư Nhàn và Viên Nguyệt tiến vào, cửa tiểu viện lập tức đóng lại, đầu đường cuối ngõ vẫn yên lặng, tựa như vừa rồi chưa từng có người tới.

Căn nhà nhỏ này hầu như không phân chia gian, vào cửa chỉ có vài căn phòng, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, rất có dáng vẻ tiểu gia ấm áp.

Tiến vào nhà chính, xoay đến hướng đông, Diệp Tư Nhàn đi thẳng tới nội thất.

Một luồng mùi thuốc yếu ớt đập vào mặt, lại thấy ngọn nến vàng sáng chiếu màu vàng ấm áp lên toàn bộ căn phòng, dọn dẹp gọn gàng chỉnh tề.

Chỉ có trên bàn trà bên cạnh giường, mấy quyển thư tịch mở ra còn chưa kịp thu hồi.

Mà lúc này, người trên giường phát hiện động tĩnh, chậm rãi tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như đã qua mấy đời.

Hai người đối mặt một hồi, vẫn là Diệp Tư Nhàn mở lời trước.

''Xuất cung mấy tháng, xem ra tỷ tỷ dưỡng không tệ, thế nào, không khí ngoài cung phải chăng là thơm ngon?'' nàng cười ung dung.

''Là muội, sao muội lại tới đây? Hơn nửa đêm rồi, muội tới đây làm gì?'' Bạch Vãn Tố, hiện tại đã đổi tên đổi họ xưng bản thân là Bách Tương Như.

Đầu tiên là nàng kinh hoảng, sau đó là kinh hỉ.

Kinh hoảng là lo mình bị người khác phát hiện, sự việc bại lộ.

Kinh hỉ là thấy nàng đêm khuya mà tới, chắc hẳn không bị người khác phát hiện.

''Tỷ tỷ yên tâm, Tố quý phi đã qua đời, tang kỳ đã qua, Bạch gia được Hoàng thượng coi trọng, thịnh thế danh vọng nâng cao một bước, mọi chuyện đều tốt''

''Chỉ có tỷ, ta không yên lòng, cho nên mới đến thăm, Bách tỷ tỷ''

''Ta rất ổn'' nàng cười buồn bã.

''Nói đến vẫn phải đa tạ muội, ngày đó ta ôm lòng phải chết, bức muội làm độc dược cho ta, ta cho là đời này xong rồi''

''Nhưng ai ngờ...''

Ai ngờ nàng tỉnh dậy đã được đưa tới đây.

Tòa nhà, phòng, tỳ nữ nô bộc, còn có lộ phí, tất cả đều được an bài xong rồi.

Thậm chí ngay cả hộ tịch giả của nàng đều thỏa đáng.

Nàng bây giờ không còn là con gái Bạch gia, mà là một nữ cô nhi lưu lạc bên ngoài, phụ thân là cử nhân, mẫu thân là nhà lành bình dân.

Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng gả cho một tú tài nghèo làm thê tử, chưa được mấy năm thì trượng phu qua đời, lẻ loi một mình nàng đành phải mang theo gia tài đến Kinh tìm nơi nương tựa.

Ai ngờ thân thích đã không còn ở đây, không quen ngước mắt nàng lại một thân bệnh nặng, đành phải thuê một tiểu viện tử để dừng chân trước.

Cố sự được sắp xếp hết sức viên mãn.

Đã giải thích được vì sao nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại giải thích được vì sao nàng lớn tuổi chưa gả.

Những ngày gần đây, láng giềng hết sức đồng cảm cho chuyện nàng đã trải qua.

Giơ tay nhấc chân đều có người đến hỗ trợ chiếu cố, chi phí ăn uống chừng một nửa đều là láng giềng đưa tới.

Dù bên cạnh nàng có hàng trăm hàng ngàn vàng bạc, nhưng chân tình vô giá.

Được người khác thực tình yêu mến, cảm giác thật ấm áp, một tới hai đi, nàng ngay cả chết cũng không muốn chết nữa rồi.

Thế là mơ mơ hồ hồ dưỡng lại bản thân, sống tháng ngày yên ổn tự do.

Nàng cho rằng Diệp Tư Nhàn an bài tốt mọi thứ sẽ không đến nữa, không ngờ nàng thế mà lại tới.

''Không yên lòng, đương nhiên muốn đến xem''

''Thấy tỷ dưỡng tốt như vậy, sắc mặt hồng hào, hai đầu lông mày cũng giãn ra, ngay cả trong mắt cũng có sức sống, ta rất vui''

Những ngày lén lút vất vả kia cuối cùng không phí công.

Lúc ấy cả triều trên dưới bách tính Kinh thành, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hôn sự của Công chúa Khố Nạp, luận võ kén rể.

Không ai để ý nàng đang bận cái gì.

Nàng vội vàng bố trí nhà, mua người hầu, sắp xếp hộ tịch, hao hết rất nhiều công sức mới làm tốt mọi thứ.

Rốt cuộc cứu được một mạng người, tất cả vất vả đều không phí công.

''Chỉ là sau này, tỷ tỷ cần phải vất vả chút ít, chẳng qua...'' nàng bỗng nhiên ranh mãnh.

''Tỷ bây giờ là một quả phụ, Tống đại nhân là quan lớn Lễ bộ, về phần làm sao để gặp nhau, làm sao kết giao, phải nhờ vào chính tỷ, ta xem như mặc kệ''

Nàng mỉm cười, trong mắt đều là ánh sáng.

''Muội...nếu thủ tiết, sao có thể tái giá! Về sau ta chỉ muốn yên ổn sống tháng ngày của chính ta'' Bách Tương Như cúi đầu.

''Sao lại không thể, tỷ cũng không phải nữ tử cao môn đại hộ gì, chỉ là dân thường''

''Tỷ đi hỏi thăm một chút xem, nữ tử bình dân làm gì chú trọng nhiều như vậy? Vong phu tái giá là chuyện quá bình thường''

Ở Kinh thành mấy năm nay, Diệp Tư Nhàn cũng đã hiểu rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.

Thủ tiết là nữ tử trong cao môn đại hộ chú trọng vốn có, nhà các nàng đại nghiệp lớn, có gia sản có dòng dõi, nô bộc thành đàn, không lo ăn uống, thủ tiết thì chẳng qua là thủ gia sản con cái.

Dân chúng bình dân không có gia sản gì, nữ tử dựa vào phu quân mà sống.

Hôn phu chết không ai chèo chống môn hộ, lập tức phải chịu bị bắt nạt chịu đói chịu khổ, cho nên tái giá lần nữa là lựa chọn sáng suốt nhất, không ai sẽ thấy bất thường.

''Cái này...''

''Bách Tương Như ta là dân thường, là dân thường''

Nói đến tái giá, nàng vẫn đỏ mặt.

Nhưng thực chất bên trong kiêu ngạo của đại gia khuê tú vẫn không biến chất.

''Tóm lại, đã sống lại một lần, chi bằng thay da đổi thịt mà sống cho tốt, dù sao tỷ bây giờ cũng không có gì có thể liên lụy''

''Bạch gia, Công chúa, Hoàng thất, thậm chí Tống gia, đều không liên quan gì đến tỷ''

''Tỷ bây giờ là chính tỷ, chỉ là một quả phụ xinh đẹp có tiền bạc, cho dù thật sự không có duyên với Tống đại nhân, tỷ cũng có thể chọn một vị hôn phu biết thư minh lý*, sống thật tốt''

*thơ văn, sáng suốt, lý lẽ

''Đúng vậy''

Bách Tương Như gật đầu.

''Hiện tại ta là chính ta, không còn là Bạch Vãn Tố''

Nên nói cũng đã nói hết, cũng không còn sớm.

Diệp Tư Nhàn đứng dậy rời đi, trước khi đi, nàng lấy ra một xấp ngân phiếu được cột lại từ trong tay áo.

Có tờ mệnh giá lớn năm trăm lượng, cũng có tờ mệnh giá nhỏ năm mươi lượng.

Có lẽ hẳn là tích lũy vụn vặt không biết bao lâu.

''Đây là tiền riêng của ta, vụиɠ ŧяộʍ tiết kiệm được từ kẽ răng đó, không phải quan ngân, cũng không phải bạc sổ sách trong cung, tỷ có thể yên tâm tiêu xài''

''Ta không thể nhận'' Bách Tương Như rơi lệ đầy mặt.

''Đừng từ chối, coi như ta nợ tỷ đi, không thể theo yêu cầu của tỷ, chuẩn bị độc dược cho tỷ''

Diệp Tư Nhàn cười nhạt, nhét xấp ngân phiếu vào trong tay nàng.

''Sau này ta sẽ không tới nữa, cái nhà này là thuê, tỷ đổi gian khác đi, đừng nói với bất kỳ ai, cũng không cần nói với ta''