''Tự mình sống tốt, qua hôm nay, xem như ta không quen biết tỷ''

''Dù cho có một ngày hữu duyên gặp lại, ta cũng sẽ không nói thêm với tỷ nửa lời''

''Tỷ cũng quên ta đi''

Cứng rắn nói ra tâm tư, như dao cắt.

Nhiều năm như vậy, Tố quý phi từ lúc đầu là Quý nhân, đến Phi vị rồi lại đến Quý phi.

Từ đầu đến cuối nàng vẫn như một.

Có lẽ nàng thanh cao, cô lãnh, nàng về sau bướng bỉnh sa đọa.

Nhưng trái tim nàng từ đầu đến cuối không hề xấu đi, không hại bất kỳ ai.

Từ đầu tới cuối nàng không bị thùng nhuộm thâm cung vấy bẩn, từ đầu đến cuối đều là người thuần túy.

''Được!''

Bách Tương Như tiếp nhận ngân phiếu, đứng dậy dập đầu thật sâu với Diệp Tư Nhàn.

''Dân nữ đa tạ Quý phi nương nương''

''Bình thân''

Tâm tư cứng rắn, Diệp tư Nhàn quay người đi ra ngoài.

...

Bóng đêm dần dày, trong xe ngựa hậu cung.

Mấy đầu củ cải hưng phấn nắm thứ vụn vặt trong tay, hưng phấn khoe khoang với nhau.

''Xem đồ chơi của tỷ làm bằng đường nè, xinh đẹp biết bao nhiêu, lão gia kia cũng thật lợi hại'' trong mắt tiểu Công chúa Cảnh Nghiên tỏa sáng.

''Tỷ như vậy thì đã là gì?''

Trường Diễn vụng về chảy nước bọt, trong tay giơ kiếm gỗ dài một thước.

''Nhìn kiếm gỗ đào của đệ nè, trở về đệ phải cùng Sư phó học vài chiêu''

Ngược lại là khuôn mặt nhỏ thâm trầm của Trường Uyên.

''Huynh lại thấy lão gia gia bán cổ thư kia là lợi hại nhất, ông ấy có thật nhiều sách''

Cảnh Châu thì xem thường nhìn chằm chằm đệ đệ muội muội, trong tay vuốt vuốt roi vàng Triệu Nguyên Thuần tặng.

''Các đệ muội đều không bằng tỷ, roi vàng này của tỷ, một chút là đã có thể quấn lấy tiểu tặc, thực sự dùng rất tốt''

Các đệ đệ muội muội bị khinh bỉ không vui, nhao nhao phản kháng.

''Ta còn có thỏ đèn nè''

''Kiếm này của ta lợi hại, gia gia đó nói...''

''Ta sớm biết đã mua thêm mấy quyển cổ thư''

Bọn nhỏ líu ríu, Diệp Tư Nhàn chỉ dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần.

Hồi tưởng lại đánh giá của bách tính Kinh thành đối với nàng.

Cái gì mà 'Đàn bà rắn rết đố kị, hại chết Quý phi'

Cái gì mà 'Mưu tài sát hại tính mạng, ức hiếp cung phi'

Thậm chí nói nàng là yêu nữ hạ phàm, mê hoặc Thánh thượng.

Công lại nhiều như rừng, quả nhiên là ác ngữ đả thương người.

Nhưng nàng không sợ.

Đại Cảnh triều ngày càng hưng thịnh, ngay cả Hoàng thượng cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, càng ngày càng thoải mái tay chân.

Tại sao không cho phép nàng làm tròn lời hứa?

Những nữ tử hậu cung kia, cuối cùng rồi nàng sẽ dời cả đám đi hết.

Đàn bà đố kị cũng được, độc phụ cũng được, đi một mình cũng được, người đời không ai hiểu cũng được.

Tóm lại Diệp Tư Nhàn nàng chính là Diệp Tư Nhàn.

Chỉ cần Triệu Nguyên Cấp còn tín nhiệm nàng, nàng một bước cũng không lùi.

...

Đêm đó bọn nhỏ mệt mỏi cả ngày hồi cung liền ngủ ngã trái ngã phải.

Sau khi các nhũ mẫu cô cô ôm đi, nàng một mình trở về chính điện Trữ Tú Cung.

Đã thấy Triệu Nguyên Cấp đang ngồi một mình dưới cửa sổ thủy tinh, uống một mình với trăng, trước mặt bày biện vài món thức nhấm tinh xảo thơm ngào ngạt.

''Chuyện đều đã xong xuôi hết chưa?''

Triệu Nguyên Cấp tựa như tâm tình rất tốt, gắp một hạt lạc bỏ vào miệng.

''Eh....xong xuôi rồi''

Diệp Tư Nhàn chột dạ bước tới, kéo lên khuôn mặt tươi cười rót rượu cho hắn.

''Trung Vương phủ rộng lớn khí thế, thân thể cha mẹ khỏe mạnh, tình cảm của ca ca với tẩu tẩu cũng tốt, ngoại trừ đám mật thám giương nanh múa vuốt kia ra, cũng không có gì không tốt''

Vừa nói, vừa đưa tới chén rượu đã rót đầy.

''Cho nên thiếp đặc biệt trói một kẻ cực kỳ không ngoan về đây, ca ca thiếp cũng xử trí một tên, để tỳ nữ đó đến chuồng nuôi ngựa.''

Chuyện vụn vặt, nói liên miên lải nhải, Diệp Tư Nhàn liều mạng che giấu sự chột dạ của mình.

''Còn gì nữa không?''

Tiếp nhận chén rượu, tỉ mỉ nhấm nháp một ngụm, nụ cười trên mặt Triệu Nguyên Cấp càng tươi hơn.

''Còn gì nữa? Thiếp chỉ đi có một ngày, trang bị nhẹ nhàng, không dám ở lại thêm nên về sớm''

''Thật sao?''

Triệu Nguyên Cấp không nhanh không chậm dùng bữa, biểu hiện trên mặt càng bức người, rất có bộ dáng 'Ta biết hết rồi, nàng vẫn nên mau nhận tội đi'

''Hoàng thượng rốt cuộc là người muốn nói cái gì?''

Ngực nghẹn kịch liệt, trái tim nhảy loạn, hít thở không thông, cảm giác bối rối ập tới vây lấy nàng, Diệp Tư Nhàn đành phải cứng nhắc nói.

''Ví dụ như là lén lút đưa phi tử của trẫm xuất cung, Nhàn Nhàn, nàng còn muốn giấu diếm trẫm sao?''

Ngữ điệu chậm rãi ung dung nghe không thấy như đang tức giận, đôi mắt nửa ấm nửa lạnh cũng không nhìn ra sắc bén, nhưng Diệp Tư Nhàn vẫn bị dọa sợ đến trái tim đột nhiên ngừng đập.

Dù hai người tâm ý tương thông, nhưng dù sao vẫn là Đế phi.

Mình vụиɠ ŧяộʍ đưa tiểu thiếp của hắn đi ra ngoài mai danh ẩn tích, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện.

Đừng nói sự anh minh của Hoàng thượng khó mà giữ được, ngay cả Bạch gia cũng phải chịu liên lụy, lại càng khỏi phải nói đến kẻ cầm đầu là mình.

Hiện nay vừa mới có tin đồn truyền đi xôn xao khắp Kinh thành, nói nàng là độc phụ.

Nếu thật sự chuyện bị bại lộ, nàng sẽ có kết cục gì...

Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt càng u ám.

''Hoàng thượng, thiếp thật sự không đành lòng, đã nhiều năm vậy rồi, một chuyện xấu tỷ ấy cũng chưa từng làm, một người thuần túy như vậy, tỷ ấy không nên mà''

Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, Diệp Tư Nhàn sợ đến hai chân bủn rủn không thể động đậy.

''Cho nên nàng mềm lòng? Hồ đồ!''

Triệu Nguyên Cấp giận dữ vỗ bàn, ngay cả chăn mền cũng rơi rớt hết.

''Lá gan của nàng thật sự quá lớn! Bạch thị của nàng ấy sống cuộc đời yên ổn, nàng không suy nghĩ cho chính nàng sao?''

''Nhàn Nhàn'' Triệu Nguyên Cấp nhắm mắt lại.

''Nàng xuất cung chắc hẳn cũng đã biết gì đó rồi, Tố quý phi chết, bên ngoài đều đồn là nàng hại''

''Đến tột cùng là nàng có từng căn nhắc cho chính mình chưa?''

Nữ nhân này thế mà lại ngốc đến mức này.

Người khác đều vì thanh danh, cẩn trọng làm việc tốt để tô điểm, năm đó Thái hậu dễ dàng tha thứ đối với Liên quý phi cỡ nào.

Lúc trước Hoàng hậu Trần thị là hư tình giả ý với mình đến cỡ nào.

Những người này mọi việc đều thuận lợi, quen rồi sẽ làm trò.

Chuyện tốt chẳng được bao nhiêu, nhưng lại khiến thanh danh của bản thân gọi là đoan trang hiền lành, trang nhã cao quý.

Nhưng nàng thì sao?

Triệu Nguyên Cấp tức giận đến mức chỉ muốn chọc vào trán nàng.

''Vào cung nhiều năm như vậy, nàng vẫn còn tưởng một là một, hồ đồ đến cực điểm''

''Phải!''

Diệp Tư Nhàn vô cùng ủy khuất, quỳ trên đất khóc nức nở, như có thể chảy ra thành nước.

''Nhưng thiếp cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, thiếp...''

''Vậy tại sao nàng phải gạt ta?''

Đây mới là điều khiến Triệu Nguyên Cấp tức giận nhất, nữ nhân này thế mà lại vòng qua mình, lén đưa Quý phi xuất cung.

Là nàng ngốc? Hay là nàng cảm thấy mình ngốc?

''Nàng thật sự cảm thấy là nàng giấu diếm được sao?''

''Hay là nàng thật sự cảm thấy chuyện này chỉ cần dựa vào nàng là được?''

''Nàng xem Hoàng cung của trẫm là quán trọ sao? Muốn đến thì đến, muốn đi là đi, muốn làm gì thì làm à?''

Ánh mắt nguy hiểm bức tới, Diệp Tư Nhàn sợ đến không ngóc đầu lên được, trái tim nhỏ đập bình bịch hận không thể nhảy ra khỏi yết hầu.

''Chẳng lẽ, chuyện này là Hoàng thượng...?''

''Không có trẫm hỗ trợ, đám nô tỳ kia của nàng còn chưa ra khỏi Trữ Tú Cung đã bị Ngự lâm quân bắt lại rồi''

Ngữ điệu chậm rãi ung dung, giống đang trêu chọc một đứa bé không hiểu chuyện.

Tiếc là Triệu Nguyên Cấp không đùa, hắn nói đúng sự thật.

''Hóa ra những chuyện này Hoàng thượng đều đã biết trước''

Người nào đó đần độn thế mà không sợ, thậm chí còn cẩn thận lấy lòng.

''Nếu Hoàng thượng cũng có tâm tư này, tại sao không nói với thiếp, chúng ta cùng nhau thương nghị''

Luận về EQ và khéo đưa đẩy, có lẽ nàng không đủ.

Nhưng luận về da mặt dày, nàng tuyệt đối đủ.