Triệu Nguyên Cấp hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.

''Nói sớm với nàng, nàng càng ỷ lại không sợ không kiêng nể gì!''

Dám lén lút đưa Quý phi đương triều xuất cung, lá gan này còn cần chỗ dựa sao?

Diệp Tư Nhàn cười hắc hắc, chột dạ như con chuột nhỏ trộm dầu bị phát hiện.

''Lần sau không dám nữa''

''Còn có lần sau?!'' Triệu Nguyên Cấp trợn mắt trừng trừng.

''Không có, tuyệt đối không có, phi tần của Hoàng thượng vẫn là có chỗ khác, cũng không thể ai cũng đều phải đạt được tự do''

Ăn chút trai giới niệm phật gì đó, am ni cô đạo quán cũng có thể đi.

''Cái này còn tạm được.

Nộ khí trong lòng rốt cuộc phát tiết xong, Triệu Nguyên Cấp ngửa cổ uống xong một chén rượu, xoay người đến Tịnh phòng tắm rửa.

Diệp Tư Nhàn cẩn thận ân cần, bóp vai chà lưng.

Cộng thêm đêm đó lấy thân chuộc tội, cẩn thận bồi một phen như vậy, cuối cùng giải trừ được tâm tình trong lòng Đế vương.

Đêm tết Trung thu, trong cung vô cùng náo nhiệt.

Cung phi Đại Cảnh triều cũng không ít, chỉ là vị phân không cao.

Sau khi Tố quý phi đi, phân vị Quý phi chỉ còn lại Diệp Tư Nhàn.

Phi vị chỉ có một mình Tương phi.

Còn lại phần lớn là các loại Tiệp dư, Thuận Nghi, Quý nhân, Mỹ nhân, Tài tử, cộng lại nhiều như rừng cũng có gần hai mươi người.

Trên dạ yến.

Hai Đế phi ngồi ngay ngắn trên nơi cao nhất An Khang điện, phi tần còn lại theo phân vị ngồi hai bên dự thính.

Hoa đăng lưu ly tinh xảo treo trên nóc nhà, lư hương điêu khắc tinh tế đốt trà hương hảo hạng, trân tu mỹ vị nóng hổi lục tục lên bàn.

Ngoài phòng là vầng minh nguyệt giữa trời, trên bàn có rượu ngon, bánh Trung thu mỹ thực, trong sàn ca múa diễn xiếc, mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Các phi tần cười cười nói nói, bầu không khí dần dần nhiệt liệt.

Diệp Tư Nhàn không rảnh nói chuyện với các phi tần, bận bịu giao phí các cô cô chăm sóc tốt cho Công chúa và Hoàng tử.

Lại quay đầu căn dặn Cảnh Châu.

''Con là tỷ tỷ, trông coi đệ đệ muội muội cho tốt, nghe lời cô cô''

Bốn đứa Cảnh Châu ngồi trên ghế bàn nhỏ bên cạnh mẫu phi.

Nàng quay đầu thân mật nhìn muội muội Cảnh Nghiên đang tự tay lột vỏ nho cho hai đệ đệ, liền cười.

''Cảnh Nghiên chăm sóc tốt hơn so với con, mẫu phi, con đi xem Di An tỷ tỷ một chút nha?''

Thuận theo ánh mắt nữ nhi, Diệp Tư Nhàn trông thấy Di An bên cạnh Tương phi cách đó không xa.

Không có Tố quý phi, nàng một mình lẻ loi trơ trọi ngồi đó, yên lặng uống rượu trong chén.

Bên tai không ngừng truyền đến các phi tần vỗ mông ngựa.

''Gấm the mỏng đỏ thẫm này của Nhị công chúa quả thực đẹp mắt, càng nổi bật lên sự phấn điêu ngọc trác* của Công chúa''

*như đúc từ ngọc

''Tam Công chúa tuổi còn nhỏ mà cứ hiền đức như vậy, yêu mến ấu đệ''

''Tiểu Hoàng tử Trường Uyên quả thực trầm ổn, mới bao nhiêu tuổi mà đã có dáng vẻ thành thục lão luyện, bộ dáng nho nhỏ ngồi tại chỗ không nhúc nhích.''

''Ta thấy vẫn là tiểu Hoàng tử Trường Diễn hoạt bát, nhìn dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh kia xem, tương lai nhất định văn võ song toàn''

Các phi tần cùng tán thưởng, khen bốn đứa bé do mình sinh đến mấy lần.

Chỉ có Di An bị xem nhẹ.

Nàng thỉnh thoảng cúi đầu uống rượu, thỉnh thoảng thần sắc u buồn nhìn trăng sáng trên trời, dường như đang tưởng niệm ai.

Không cần hỏi, đương nhiên là tưởng niệm mẫu phi của nàng.

Diệp Tư Nhàn khẽ thở dài: Trong thâm cung hài tử không có mẹ thực quá đáng thương.

''Hoàng thượng?'' nàng mỉm cười nhìn người bên cạnh.

''Sao vậy?''

Triệu Nguyên Cấp đang nhìn trăng sáng trên trời nghĩ đến chuyện gì đó, nghe thấy nàng gọi vội vàng quay đầu.

''Nhìn đứa bé Di An kia quả thực đáng thương, bên cạnh cũng không ai chăm sóc, chúng ta có phải là nên làm gì đó không?'' Diệp Tư Nhàn có chút băn khoăn.

''Không phải đã bàn bạc xong là chờ xuất giá rồi sao? Cũng không cần tìm dưỡng mẫu cho nó nữa đâu?'' Triệu Nguyên Cấp khoát tay.

Diệp Tư Nhàn: ...

Dở khóc dở cười, nàng đành phải vặn đầu Triệu Nguyên Cấp lại vị trí ngắm trăng ban nãy.

''Người tiếp tục đi''

Ánh mắt rơi lên vẻ u sầu buồn bã của Di An, Triệu Nguyên Cấp giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

''Tố quý phi qua đời chưa được nửa năm, Trung thu lại là thời gian đoàn viên, khó trách nó đa cảm như vậy''

''Nói đến đứa nhỏ này cũng coi như có lòng''

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quay đầu phân phó câu gì đó với Phùng An Hoài.

Không bao lâu, Di An liền nhấc mép váy quỳ gối trước mặt phụ hoàng.

''Tham kiến phụ hoàng''

''Tối nay quả thật khó khăn cho con, trẫm biết con tưởng niệm mẫu phi, đặc cách con về sau có thể tự do ra vào Trường Ninh Cung''

''Gian phòng của mẫu phi con vẫn còn giữ lại nguyên dạng, lúc nhớ nàng ấy thì qua xem một chút đi''

''Đa tạ phụ hoàng!''

Trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, Di An trùng điệp dập đầu, quả thực cảm kích.

Lúc này Cảnh Châu chạy lên kéo Đại tỷ tỷ lên.

''Nơi này không vui, chi bằng hiện tại muội cùng tỷ tỷ qua đó xem một chút đi?''

Cảnh Châu mặc một bộ váy xòe the mỏng đỏ chót, thêu đủ loại cánh hoa với nhiều màu sắc, búi tóc chải tinh xảo, trâm hoa bảo thạch đỏ càng vô cùng khéo léo.

Đèn lồng lưu ly tráng lệ đầy phòng chiếu vào, đầy người nàng chiếu sáng rực rỡ phải gọi là người ta không dời mắt nổi, quả nhiên là bộ dáng Công chúa thiên chi kiêu nữ chúng tinh phủng nguyệt.

Nhìn lại mình, một bộ váy hơi cũ, bên trên chỉ thêu mấy đóa hoa lựu linh tinh.

Thứ quý giá nhất trên búi tóc cũng chỉ là trâm vàng đông châu điểm thúy chọn từ trong đồ cưới mang theo.

So sánh hai người, cao thấp rõ ràng.

Chỉ sợ một thân này của mình, ngay cả tiểu thư được sủng ái ngoài cung cũng không bằng.

''Được''

Trố mắt hồi lâu, Di An cười.

''Vậy làm phiền muội muội''

''Không cần phải khách khí, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn mà'' Cảnh Châu vỗ ngực, dáng vẻ hăng hái.

Di An cười sáng sủa, nắm tay muội muội cáo lui.

''Phụ hoàng, Diệp nương nương, chúng con lui xuống trước''

''Đi đi'' Triệu Nguyên Cấp phất tay.

Diệp Tư Nhàn không tiện ngăn cản, chỉ có thể phái các nhũ mẫu cô cô đi theo, còn không ngừng căn dặn nhất định phải theo sát, không được xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

''Được rồi'' Triệu Nguyên Cấp vỗ vỗ vai nàng.

''Nàng cũng quá cẩn thận, tỷ muội chúng từ trước đến nay tình cảm tốt, cùng nhau ngắm trăng thì có thể xảy ra chuyện gì được?''

Đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, Diệp Tư Nhàn nặn ra nụ cười.

''Là thần thiếp suy nghĩ nhiều''

...

Ra khỏi An Khang điện, bóng đêm trong cung rất đẹp.

Không biết Tương phi buộc thợ thủ công suy nghĩ biện pháp gì, làm đá ngũ sắc có thể phát sát, dùng dây thừng quân qua tán cây.

Xa xa nhìn lại, hoa cỏ cây cối như thành tiên, trong đêm tối mênh mông lóng lánh đủ mọi ánh sáng sắc màu.

''Từ khi Tố nương nương mất đi, muội cũng đã lâu không có tới Trường Ninh Cung'' vẻ mặt Cảnh Châu nghiêm túc, hoàn toàn thưởng thức cảnh đẹp.

''Tỷ tỷ, tỷ ở Phượng Ngữ Các vẫn tốt chứ?''

''Tốt'' Di An đắng chát cười, ánh mắt rơi trên tán cây đẹp đẽ, đáy mắt có sự châm chọc.

''Cô cô ở đó rất nghiêm khắc, thu lại hết cầm kỳ thư họa của tỷ, bảo tỷ an tâm học quy củ, cái gì mà , ''

''Lúc mẫu phi còn ở đây tỷ luôn lười biếng, mỗi lần ngài ấy phát hiện, nhiều lắm là cười đánh ta hai cái, lạ dạy ta cách làm người, cách vẽ tranh''

''Ngài ấy kể chuyện cho ta nghe, giảng điển cố, giọng nói của ngài ấy thật dễ nghe, trong bụng luôn có cố sự kể mãi không hết''

Ngữ khi Di An run rẩy, thương tâm đến nỗi ngay cả đường cũng không đi nổi, dứt khoát ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình.

''Tỷ tỷ đừng như vậy, Tố nương nương ở trên trời nhìn xuống, không biết sẽ đau lòng đến mấy...''

Cảnh Châu trái khuyên phải dỗ, vô cùng bối rối.

''Muội muội tốt đẹp biết bao, Diệp nương nương nhất định là rất thương muội, muội nhìn xem, ngài ấy phái nhiều người như vậy đến bảo vệ muội''

Di An nhìn chằm chằm nhũ mẫu cô cô sau lưng Cảnh Châu, còn có mười mấy cung nữ thái giám, cười buồn bã.