Sang ngày thứ hai, trời vừa sáng, Lý Phúc bèn đánh xe bò đến chỗ tiên nữ mở quán ăn ban đầu, lần này anh ta chỉ đi một mình, chính là vì muốn kiểm chứng xem lời mẹ nói hôm qua có đúng không.


Tiên nhân có pháp lực thay đổi hoàn cảnh xung quanh, tất nhiên cũng có thể nghe thấy phàm nhân bọn họ nói chuyện.


Lý Phúc vui vẻ phát hiện quả đúng như lời mẹ nói, trên núi chim hót líu lo, gió xào xạc, nhưng không còn dấu vết của quán ăn vặt san phẳng đá núi mà dựng lên nữa.


Trong lòng anh ta có cảm giác kiêu hãnh và trách nhiệm vì được tiên nhân lựa chọn, hai mắt Lý Phúc sáng như hai ngọn lửa, anh ta đánh bò quay lại, quất roi tăng tốc, hy vọng có thể nhanh chóng về nhà báo tin cho gia đình.


Về đến nhà, cả nhà đều đang ở trong phòng chờ tin tức, thấy Lý Phúc đi vào, Vân Nương bước tới, vẻ mặt đầy mong đợi nói: “Anh A Phúc, thế nào rồi?”

“Nơi đó vẫn giống như hôm qua lúc chúng ta rời đi, hôm nay tiên nhân không đến”.

Câu trả lời của Lý Phúc khiến cả nhà không khỏi mỉm cười.



Vân Nương thậm chí còn ôm đứa con trai nhỏ mới 5 tuổi vào lòng, cũng không quan tâm nó có nghe hiểu hay không, cúi đầu áp má mình vào mặt con: “Tiểu Cẩu Nhi, nghe thấy gì chưa, sau này phải làm người tốt giống như cha, người tốt nhất định sẽ gặp được chuyện tốt”.


“Làm người tốt giống như cha là có thể ăn gà rán ở chỗ tiên nữ tỷ tỷ sao?” Hai mắt Cẩu Nhi lộ ra vẻ mong chờ.


Gà rán thật sự rất ngon, Cẩu Nhi cảm thấy ăn xong gà rán, đến bữa sáng ở nhà cũng không thấy ngon nữa, nó thật sự rất muốn ăn thêm lần nữa.


Lý Phúc nghe vậy thì cười lớn, đối với một người cha mà nói, không có chuyện gì đáng tự hào hơn việc trở thành tấm gương sáng cho con cái noi theo.


“Hiện tại không cần giống cha, chỉ c ần sau này lúc con đi chơi, phải ngoan ngoãn không được đến gần bờ sông nghịch nước, cha mẹ sẽ đưa con đi ăn gà rán!” Lý Phúc hứa.


Con trai anh ta tuổi nhỏ hoạt bát hiếu động, bây giờ đang là mua thu nhưng lại cứ thích ra bờ sông nghịch nước, không nói đến rơi xuống sông thì sẽ thế nào, trẻ con còn nhỏ như vậy nhất định sẽ nhiễm lạnh dẫn đến phong hàn, nhưng có thể mất mạng mới là chuyện lớn.



“Tiểu Ni vẫn luôn làm rất tốt, nhưng nếu hôm nay chúng ta gặp ông bà ngoại, con có thể hành lễ chào hỏi trưởng bối, cha mẹ sẽ đưa con đi ăn gà rán”.


Con gái nhỏ nhạy cảm nhát gan ít khi nói chuyện với người nhà, vẫn luôn thích chơi một mình, Lý Phúc cảm thấy tính cách con gái như vậy cũng không có gì, nhưng con gái sau này chắc chắn phải xuất giá, nếu vẫn nhát gan như vậy, sau này về nhà chồng bi bắt bạt, có ấm ức gì cũng không dám nói ra cho họ biết, như vậy thì không được.


Hai mắt Tiểu Ni sáng lên, nhỏ giọng trả lời: “Vâng”.


“Cha mẹ….

” Vân Nương lại có hơi bất ngờ mở to hai mắt, nhìn về phía cha mẹ chồng rõ ràng đều đã ngầm thừa nhận, “đợi đã…muốn về nhà mẹ con?”

Đây là muốn về nhà mẹ cô ấy nói chuyện quán ăn của tiên nhân cho họ biết sao?

Tuy nói Vân Nương không hề cảm thấy người nhà mẹ mình không thích hợp, nhưng người đầu tiên mà nhà chồng nghĩ đến lại là nhà mẹ cô ấy, quả thực khiến cô rất cảm động.


Dù sao nhà mẹ cô ấy vẫn ở thôn bên cạnh, nói ra thì nghe có vẻ hơi thực dụng, nhưng nếu nói chuyện này với những trưởng lão có đức tính tốt trong làng, cả nhà Lý Phúc sẽ được nhiều lợi ích hơn.