Nhà mẹ Vân Nương rất nghèo, không giúp đỡ Lý gia được gì cả.


“Họ hàng với nhau thì ta cũng hiểu rõ tính cách họ, hơn nữachúng ta là người một nhà, người một nhà không nói hai lời”.


Mẹ già chỉ cười và thúc giục họ chuẩn bị: “Bây giờ vẫn còn sớm, chuyện lại xảy ra bất ngờ, trong nhà cũng không có chuẩn bị gì, A Phúc, con mang sang cho cha mẹ vợ con gà đi”.


“Bắt được gà rồi thì đi sớm đi! Đúng rồi, Vân Nương, con đem gà rán hôm qua còn mang đi nốt đi, kẻo cha mẹ con lại không tin”.


Nhà mẹ Vân Nương ở thôn bên cạnh nổi tiếng phúc hậu, cô ấycòn có một người anh trai chưa lập gia đình, cả nhà dựa vào vài sào đất mà sống, tuy có phần nghèo khó nhưng ai cũng đều được dạy dỗ rất rốt.


Vân Nương đáp lời, nhanh chóng leo lên xe bò đi cho sớm.


Lúc hai vợ chồng đến nhà mẹ Vân Nương sắc trời vẫn còn sớm, anh vợ đang đánh răng rửa mặt ở ngoài sân, đột nhiên thấy em gái em mang đồ đến thì vẫn còn hơi mù mịt chưa hiểu chuyện gì.


Vân Nương họ Trương, người dưới quê chủ yếu gọi nhau bằng biệt danh, vậy nên người ngoài đều gọi ca ca của Vân Nương là “Trương đại lang”, ý là hắn là con đầu của Trương gia.



“Xảy ra chuyện gì rồi phải không, sao mới sáng sớm đã vội vàng đến rồi?” Trương đại lang vẫn chưa hiểu gì nhận lấy con gà trong tay em rể, nhìn hai người hỏi.


Trong tay Vân Nương cầm một cái hộp vuông làm bằng trúc, lúc Trương đại lang muốn cầm lấy thì bị tránh đi, khiến hắn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.


Nhà họ có một khóm rừng trúc không hề nhỏ, bình thường cũng sẽ làm vài vật phẩm bằng trúc bán đổi tiền, cái hộp kia cũng không tính là tinh xảo gì, sao Vân Nương lại ôm chặt lấy nó như thế?

“Anh vợ”.

Lý Phúc hành lễ.


“Anh, cha mẹ đang ở trong nhà phải không?” Lúc Vân Nương nói chuyện với người nhà mẹ cũng thoải mái hơn, thấy Trương đại lang gật đầu cũng không giải thích thêm với hắn, bèn đi nhanh vào trong nhà.


Lý Phúc đi theo phía sau, quay đầu thúc giục Trương đại lang: “Anh vợ, mau bỏ gà xuống trước đi, lần này nhà đệ đến là có chuyện lớn muốn nói”.


Tuy Trương đại lang không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy anh ta nghiêm túc vậy cũng không dám dây dưa trì hoãn, xuống bếp nhốt gà lại trước rồi đi lên nhà.



Lúc hắn vào nhà, nhìn thấy hộp trúc đặt trên bàn đã được mở ra, có những món ăn màu vàng không biết được rắc thứ gì lên, màu đỏ rực như mừng hỉ vậy.


Vừa bước vào xem, Trương đại lang liền kinh ngạc: “Đây….

đây là gà? Trong nhà có chuyện gì thế?”

Con gà này tuy nhìn không lớn bằng gà trưởng thành nhưng cũng phải mất một thời gian mới nuôi được, gia đình em rể từ trước đến nay luôn rất tiết kiệm, trừ khi có chuyện, gà lớn cỡ này không nuôi được nữa mới đem ra nấu.


Trương đại lang nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi vào bếp xách gà ra trả gà lại cho bọn họ.


“Gà rán này mua ở bên ngoài!” Lý Phúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bố mẹ vợ, vội vàng giải thích, “40 văn một con gà nguyên con!”

“40 văn?” Trương gia bất ngờ.


Chút tiền như vậy mà có thể mua được một con gà như thếnày??

Trương đại lang nhịn không được hỏi: “Nhưng con gà này….

có vấn đề gì?”

“Gà có vấn đề gì được chứ, đây là ân đức của tiên nữ!” Vân Nương bất mãn, thấp giọng nói chen vào.


Lý Phúc thấy trong mắt bố mẹ vợ hiện lên sự bối rối vì lời nói của Vân Nương, bèn chắp tay với Trương đại lang - người đang cau mày không hiểu gì, nói: “Chuyện này nói ra rất dài, lần này đến là muốn mời cha mẹ đến nhà, thương lượng kĩ càng một phen”.