122: Khương Hùng Dũng Cúi Đâu


Khương Hùng Dũng thấy sắc mặt người đàn ông trung niên mặc âu phục thay đổi, ông ta không dám nói gì thêm.

“Tôi sẽ bảo máy xúc rút về!” Khương Hùng Dũng chỉ có thể gật đầu.

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng dặn dò người bên cạnh đi gọi máy xúc lái trở về.

Rất nhanh, mười chiếc máy xúc rời khỏi cô nhi viện
Thanh Sơn.

“Khương Hùng Dũng, dẫn theo cả người của ông trở về đi! Sau này cũng đừng đánh chủ ý với mảnh đất này nữa.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục nói.

“Tôi...!Bây giờ tôi sẽ đi ngay.

Tuy trong lòng Khương Hùng Dũng rất không cam lòng, nhưng không có biện pháp nào.

"Khoan đã!”
Lâm Thiên lại gọi vương Hùng Dũng.

“Nhóc con, cậu muốn làm gì?” Ánh mắt Khương Hùng Dũng u oán nhìn về phía Lâm Thiên.

“Ông phá cô nhi viện thành ra như vậy, không cho câu trả lời thỏa đáng đã muốn đi, ông cảm thấy thích hợp không?” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

“Cậu có ý gì?” Khương Hùng Dũng nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

“Ý của tôi rất đơn giản, trước khi đi phải bồi thường tiền.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Cậu...!Sắc mặt Khương Hùng Dũng lập tức trở nên xanh mét.

Hôm nay Khương Hùng Dũng tới đã thề phải phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn, hiện giờ ông ta đã thỏa hiệp, còn nguyện ý rời đi, vậy mà Lâm Thiên còn muốn ông ta bồi thường tiền sao? “Lâm Thiên, tôi đã thỏa hiệp rồi, cậu đừng có mà quá đáng” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.


“Cái gì mà quá đáng? Phá cô nhi viện thành ra như vậy, đã muốn trực tiếp rời đi, vậy có phải là tôi tìm mấy máy xúc tới phá nhà ông, cũng không cần bồi thường tiền đúng không? Nếu là như vậy, tôi phá dỡ nhà người khác mà không bồi thường, không phải là thế giới này sẽ loạn sao?” “Ông nói xem tôi nói có đúng không, ông này” Lâm Thiên mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên mặc âu phục kia.

“Đúng vậy! Phá hoại tài sản của người khác, theo lý nên bồi thường”
Người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉ có thể gượng cười gật đầu, nếu ông ta nói không đúng, như vậy ông ta sẽ gặp vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên mặc âu phục nhìn Khương Hùng Dũng nói: “Khương Hùng Dũng, làm hư hại tài sản của người khác, nên bồi thường theo giá
Cho dù Khương Hùng Dũng rất không cam lòng, đều không nguyện ý, nhưng chỉ có thể nói một chữ.

“Được!”
Lâm Thiên quay đầu nhìn thoáng qua cô nhi viện Thanh Sơn, sau đó nói: “Như vậy đi, ông bồi thường mười bảy tỷ rưỡi là được." “Lâm Thiên cậu...!Bắp thịt trên mặt Khương Hùng
Dũng co giật.

Ông ta chỉ hủy một tầng trong căn nhà ba tầng mà thôi, cho dù sửa mới lại, ba tỷ rưỡi là đủ rồi, Lâm Thiên lại đòi ông ta mười bảy tỷ rưỡi.

Nhưng Khương Hùng Dũng nhìn người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình xong, chỉ có thể lấy chi phiếu ra, lúc này viết một tờ chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, mười bảy tỷ rưỡi này không đáng là gì, nhưng trong buổi đấu giá lần trước,
Lâm Thiên đã bẫy hết vốn lưu động của ông ta, hiện giờ mười bảy tỷ rưỡi là một con số không ít đối với ông ta.

Càng quan trọng hơn là, đây không riêng gì vấn đề tiền bạc, còn là vấn đề về mặt mũi! “Cầm lấy!”
Khương Hùng Dũng viết chi phiếu xong, lập tức ném tờ chi phiếu này xuống đất, sau đó xoay người rời đi.

Những người mà Khương Hùng Dũng dẫn tới cũng nhao nhao bắt đầu rời đi theo, bao gồm mười chiếc máy xúc kia, cũng rút lui theo.

“Cậu Lâm Thiên có dũng có mưu, như vậy sau này nhất định sẽ thành người tài, tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Sau khi người đàn ông trung niên mặc âu phục nói xong, cũng xoay người rời đi.

“Không tiền." Lâm Thiên cười đáp lại một câu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Ngay sau đó, Lâm Thiên tiến lên nhặt chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi, đi về phía viện trưởng và Chung Huyền Anh.

Lúc này viện trưởng và Chung Huyền Anh đều vô cùng kích động.

Lâm Thiên đi tới trước mặt hai người xong, hai bọn họ lại càng kích động liên tục nói cảm ơn.

“Cậu Lâm, thật sự là cảm ơn cậu rồi.

Viện trưởng kích động nói.

“Đúng vậy anh Lâm, anh thật sự quá lợi hại rồi, vậy mà có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu.

Anh đúng là đại anh hùng” Gương mặt Chung Huyền Anh sùng bái nói.

“Cái gì mà đại anh hùng, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé bình thường thôi.

Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa chi phiếu trong tay cho viện trưởng.

“Viện trưởng, chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi này, bà cầm lấy đi.

“Cậu Lâm, đây là cậu lấy được, sao chúng tôi có thể cầm số tiền này?” Viện trưởng vội vàng xua tay.

“Viện trưởng, bà thấy tôi là người thiếu chút tiền đó sao? Hơn nữa khoản tiền này, vốn là bồi thường cho cô nhi viện Thanh Sơn.” Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhét chi phiếu vào trong tay viện trưởng.

Chung Huyền Anh nhìn thoáng qua một nghìn vệ sĩ của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, sau đó hỏi Lâm Thiên: “Anh Lâm, tôi cả gan hỏi một câu, anh...!Rốt cuộc anh là ai?"
Chung Huyền Anh thấy Lâm Thiên có thể tùy tiện gọi nhiều người tới như vậy, còn ép Khương Hùng Dũng phải cúi đầu thỏa hiệp, cô ấy rất tò mò Lâm Thiên là ai.

“Tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Thiên cười khẽ nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?” Chung Huyền Anh và viện trưởng đều ngây ra một lúc.

Ở trong mắt bọn họ, Tỉnh Xuyên là công ty lớn tập đoàn lớn trâu bò cỡ nào.

Ở trong mắt bọn họ, chủ tịch Tỉnh Xuyên là nhân vật trâu bò cỡ nào.

“Anh Lâm, ngày đó gặp anh ở bệnh viện, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh lại là nhân vật lợi hại như vậy.

Chung Huyền Anh ngơ ngác nói.

“Chúng ta vẫn nên nói chuyện về cô nhi viện đi, cô nhi viện bị bọn họ phá thành ra như vậy, mọi người định tính thế nào.

Lâm Thiên nói.

“Tầng chính đã thành phế tích, hơn nữa cô nhi viện Thanh Sơn đã xây dựng hai mươi năm, các thiết bị đã sớm cũ nát, thậm chí rất nhiều thiết bị đã không thể sử dụng.

“Thay vì tiêu tiền xây dựng lầu chính, ý nghĩ của tôi là, không bằng trực tiếp xây cô nhi viện mới, cho bọn nhỏ một nơi có điều kiện và hoàn cảnh tốt hơn, mười bảy tỷ rưỡi này đã đủ rồi.” Viện trưởng nói.

“Tôi đồng ý.

Lâm Thiên gật đầu.

Ngay sau đó, trong đầu Lâm Thiên lóe lên ánh sáng.

“Trái lại tôi có một ý.” Lâm Thiên nói.

“Anh Lâm cứ nói.” Viện trưởng và Chung Huyền Anh đều nhìn Lâm Thiên.

“Nếu muốn sửa mới, tập đoàn Tỉnh Xuyên tôi sẽ hỗ trợ chọn chỗ ở mới, ở nơi đó xây một cô nhi viện lớn hơn nữa.

Mọi chi phí sẽ do chúng tôi trả, mảnh đất hiện giờ sẽ giao cho Tỉnh Xuyên chúng tôi, thế nào?” Lâm Thiên nói.
Ý nghĩ này của Lâm Thiên, tuyệt đối có lợi cho hai bên.

Thứ nhất, cô nhi viện Thanh Sơn có thể không bỏ một đồng, miễn phí nhận được một cô nhi viện lớn hơn tốt hơn.

Thứ hai, Tỉnh Xuyên có năng lực đạt được mảnh đất cô nhi viện hiện giờ, lấy để khai phá một bất động sản mới.

“Cậu Lâm, mảnh đất này tôi giao luôn cho cậu là được, lần trước cậu cho chúng tôi mười bảy tỷ rưỡi, bây giờ lại giúp chúng tôi lấy được mười bảy tỷ rưỡi từ tay Khương Hùng Dũng, những số tiền này, dư dả để mua mảnh đất mới.” Viện trưởng nói.


Im lặng một lát, viện trưởng tiếp tục nói: “Còn việc xây cô nhi viện mới, chúng tôi lấy một nửa từ trong ba mươi lắm tỷ này là được rồi, đâu thể để cậu tiêu tiền?”
Cô nhi viện Thanh Sơn đã nhận được ba mươi lăm tỷ từ chỗ Lâm Thiên, viện trưởng đầu thể không biết xấu hổ lại bảo Lâm Thiên xây cho bọn họ một cô nhi viện mới được? Lâm Thiên xua tay: “Nói lời phải giữ lời, ngay từ đầu mười bảy tỷ rưỡi là tôi quyên góp, mười bảy tỷ rưỡi vừa rồi, là Khương Hùng Dũng bồi thường cho cô nhi viện.

Lâm Thiên tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn mua mảnh đất này, ch chắn sẽ không để cô nhi viện chịu xíu thiệt thòi nào, mọi chuyện cứ định như vậy đi, chuyện xây cô nhi viện mới, sau khi tôi trở về sẽ sắp xếp." Lâm Thiên nói.

“Vậy...!Vậy tôi cảm ơn cậu Lâm, đại ân đại đức của cậu Lâm, cô nhi viện Thanh Sơn chúng tôi khó mà trả hết được.

Viện trưởng cúi người chào Lâm Thiên.

Chung Huyền Anh cũng cúi người chào theo.

Bên kia, trong nhà của Mai Tường Vân.

Sau khi Mai Tường Vân bị trói trở về, vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng.

Mai Tường Vân rất muốn ra ngoài, nhưng cửa số là cửa sổ phòng trộm, cửa cũng bị khóa trái, cô ấy chỉ có thể lo lắng đi tới đi lui trong phòng.

“Hy vọng viện trưởng, Huyền Anh, còn có bọn nhỏ không sao.” Hai tay của Mai Tường Vân nằm chặt, vô cùng khẩn trương, vô cùng lo lắng.

Hiện giờ Mai Tường Vân đã không quan tâm cô nhi viện còn giữ được hay không, bởi vì cô ấy biết, Khương Hùng Dũng muốn cưỡng chế phá dỡ, cô nhi viện chắc chắn sẽ không còn, hiện giờ cô ấy chỉ hy vọng viện trưởng,
Chung Huyền Anh và đảm nhỏ bình yên vô sự.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng được mở ra, ông nội của Mai Tường Vân đi vào “Tường Vân, nói cho cháu một tin tốt, cô nhi viện
Thanh Sơn xem như được bảo vệ rồi.” Ông nội của Mai
Tường Vân nói.

“Thật vậy sao?” Mai Tường Vân nghe thấy tin này xong, vừa mừng vừa sợ “Cụ thể là có chuyện gì xảy ra, cháu đi hỏi bạn cháu ở cô nhi viện sẽ biết." Ông nội của Mai Tường Vân nói.

“Ý của ông là, bây giờ cháu có thể ra ngoài sao?” Mai Tường Vân vui vẻ nói.

“Đúng thế.” Ông nội cô ấy gật đầu.

“Vậy cháu đi đây!”
Mai Tường Vân vội vàng đi ra ngoài, cô ấy rất muốn đi xem tình hình ở cô nhi viện hiện giờ thế nào.

Cô ấy càng muốn biết, đối mặt với nanh vuốt của Khương Hùng Dũng, sao cô nhi viện Thanh Sơn có thể tránh được một kiếp..

123: Anh Là Người Tốt Bụng Kia


Trong cao ốc Tỉnh Xuyên.

Lâm Thiên nói chuyện mình lấy được mảnh đất cô nhi viện Thanh Sơn cho tổng giám đốc Lưu Thân, tất nhiên là Lưu Thân nói Lâm Thiên thật lợi hại.

Lưu Thân bày tỏ vị trí của mảnh đất này rất tốt, hơn nữa xây dựng ra trường học, nhà cửa tuyệt đối sẽ giành được lợi nhuận tới tay, dự án này lấy được một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ cũng không có vấn đề.

Lưu Thân nói, lúc trước anh ta cũng nhìn trúng mảnh đất này, chẳng qua là vì đây là cô nhi viện, cho nên anh ta mới không có ý nghĩ đó.

Tất nhiên là Lâm Thiên cũng rất vui, sau khi mình tiếp nhận công ty chi nhánh ở thành phố Bảo Thạnh, số tiền kiếm được trong một năm tới có thể tăng cao rõ rệt, đây cũng là minh chứng cho năng lực của anh, anh không phụ lòng ông ngoại giao công ty cho mình.

Còn chuyện xây cô nhi viện mới, Lưu Thân nói, anh ta biết một cô nhi viện để trống, không sử dụng.

Cô nhi viện này được xây vào mấy năm trước. Sau khi xây dựng xong, bởi vì một số nguyên nhân mà không sử dụng, cứ để ở đó, nghe nói đầu tư ba mươi lăm tỷ. Xây rất hiện đại hóa, thiết bị cũng vô cùng đầy đủ, hơn nữa vì không có người ở, cho nên hoàn toàn mới.

Lúc này Lâm Thiên bảo Lưu Thân đi liên lạc.

Nếu có cô nhi viện có sẵn, đương nhiên là tốt nhất, như vậy có thể trực tiếp cho bọn nhỏ vào ở, dù sao lầu chính của cô nhi viện Thanh Sơn đã bị phá dỡ vào hôm nay, bọn nhỏ ở chỗ nào? Đây vốn là một vấn đề.

Kết quả liên lạc là, đối phương đã sớm muốn bán đi, chỉ là không có người mua, sau khi Lưu Thân liên lạc thì thống nhất với nhau, chỉ tốn hai mươi tư tỷ rưỡi là mua được.

Trong cô nhi viện Thanh Sơn.

Mai Tường Vân bước nhanh vào bên trong cô nhi viện Thanh Sơn. “Chị Vân chị tới rồi." Chung Huyền Anh nhìn thấy Mai

Tường Vân xong, lập tức vội vàng đi tới nghênh đón. “Huyền Anh, nhìn thấy mọi người không sao, nhìn thấy cô nhi viện vẫn còn, chị thật sự rất vui.” Trên gương mặt Mai Tường Vân xuất hiện tươi cười. “Cô nhi viện chẳng những vẫn còn, hơn nữa sau khi

Khương Hùng Dũng rời đi, còn bồi thường cho chúng ta mười bảy tỷ rưỡi nữa." Chung Huyền Anh vui vẻ nói. “Cái gì? Khương Hùng Dũng còn bồi thường mười bảy tỷ rưỡi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, Huyền Anh, em nhanh kể cho chị nghe đi.

Vẻ mặt Mai Tường Vân tò mò, cô ấy rất muốn biết rất cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu rời đi, còn bồi thường tiền nữa? “Vẫn là do người tốt kia giúp đỡ, sau khi em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy liên tới ngăn cản Khương Hùng Dũng, anh ấy thật sự rất lợi hại, gọi hơn một nghìn người tới, còn uy phong hơn cả Khương Hùng Dũng, ép Khương

Hùng Dũng phải cúi đầu trước. Chung Huyền Anh lộ ra bộ dạng mê trai. “Lại là anh ta à? Nói như vậy, anh ta lại giúp cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta một ân tình lớn rồi?” Mai Tường Vân kinh ngạc nói. “Đúng vậy, anh ấy là ân nhân rất lớn của cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta. Chung Huyền Anh cười nói. “Đúng rồi, anh ta tên là gì, rốt cuộc anh ta là ai?” Mai Tường Vân hỏi, cô ấy rất muốn biết, vị ân nhân, người tốt này là ai. “Anh ấy họ Lâm, tên Lâm...



Chung Huyền Anh mới nói được một nửa, di động lại đột nhiên vang lên. Chung Huyền Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Lâm Thiên gọi điện thoại tới. “Chị Vân, vị ân nhân kia gọi điện thoại cho em rồi, em nghe điện thoại trước đã.” Chung Huyền Anh nói.

Ngay sau đó, Chung Huyền Anh nghe điện thoại. “Huyền Anh, lúc này tôi đang ở trên đường tới cô nhị viện Thanh Sơn các cô, tôi có một tin tức tốt, muốn gặp mặt nói cho các cô nghe. Trong điện thoại truyền ra giọng Lâm Thiên. “Anh sắp tới đây rồi sao? Được! Được!” Chung Huyền Anh vui sướng vội vàng gật đầu. Sau khi cúp điện thoại. “Chị Vân, người tốt bụng này đang trên đường tới đây, không phải là chị rất muốn biết anh ấy, rất muốn gặp anh ấy sao? Lát nữa chị có thể gặp được anh ấy. Chung Huyền Anh cười nói. “Vậy sao? Vậy chúng ta cùng ra cửa nghênh đón anh ta đi, chị nhất định phải nói cảm ơn anh ta. Cảm ơn anh ta đã làm mọi việc vì cô nhi viện Thanh Sơn” Mai Tường Vân cười nói.

Đồng thời Mai Tường Vân cũng rất muốn biết, rốt cuộc người này là ai, lại có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu lùi bước.

Chung Huyền Anh dùng lực gật đầu.

Ngay sau đó, hai bọn họ đi tới cửa cô nhi viện Thanh

Sơn.

Cửa cô nhi viện Thanh Sơn. Chung Huyền Anh và Mai Tường Vân đều đứng ở nơi này.

Lúc này, tiếng động cơ của siêu xe gầm rú vang lên.

Cùng lúc đó, một chiếc xe Lamborghini Aventador rất ngầu xuất hiện trong tầm mắt. “Đến rồi! Đến rồi! Anh ấy đến rồi!” Chung Huyền Anh vô cùng vui sướng, rất kích động.

Nhưng mà lông mày của Mai Tường Vân hơi nhíu lại, bởi vì sao cô ấy cảm thấy chiếc xe Lamborghini Aventador kia quen thế nhỉ?

Trong nháy mắt, xe Lamborghini đã lái tới trước mặt hai bọn họ. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một bóng dáng trẻ tuổi chui từ trong xe ra.

Anh đúng là Lâm Thiên. “Là anh ta!”

Mai Tường Vân nhìn thấy Lâm Thiên trong tích tắc, cả người rung động giống như bị sét đánh, lập tức đờ đẫn tại chỗ.

Trong đầu Mai Tường Vân mơ hồ, chẳng lẽ người tốt mà Chung Huyền Anh luôn nói, là Lâm Thiên sao? “Chị Vân, để em giới thiệu cho chị một chút, anh ấy tên là Lâm Thiên, là người tốt mà em nói kia, đúng rồi, anh ấy còn là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa” Chung Huyền Anh cười nói.

Mai Tường Vân ngơ ngác nhìn Lâm Thiên, lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn.



Ở trong lòng Mai Tường Vân, Lâm Thiên chỉ là một tên cậu ấm đời thứ ba của nhà giàu có.

Nhưng cứu trợ ba mươi lăm triệu ở cửa bệnh viện, quyên góp mười bảy tỷ rưỡi cho cô nhi viện không đòi hỏi gì, cùng với giúp cô nhi viện ép lui Khương Hùng Dũng, những chuyện này đều là anh làm sao?

Những chuyện này, không phải là chuyện cậu ấm đời thứ ba của nhà giàu có thể làm được! “Chị Vân, chị bị sao thế?” Chung Huyền Anh thấy Mai Tường Vân ngẩn người, nghi ngờ vỗ Mai Tường Vân. “À, chị... Lúc này Mai Tường Vân mới lấy lại tinh thần. “Chị Vân, không phải là chị nói sau khi chị gặp anh ấy, nhất định phải cảm ơn anh ấy sao?” Chung Huyền Anh nghi ngờ nói.

Sau khi Lâm Thiên nghe thấy vậy, lập tức cười nói: “Mai Tường Vân, cô muốn cảm ơn tôi sao? Vậy cô cảm ơn đi, tôi có thể miễn cưỡng tiếp nhận. “Anh.." Mai Tường Vân tức tới mức giậm chân, đồng thời trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ. Ngay sau đó, Mai Tường Vân nhìn về phía Chung

Huyền Anh: “Huyền Anh, em không làm đấy chứ? Người tốt bụng kia thật sự là anh ta sao?" “Đương nhiên là thật rồi.” Chung Huyền Anh nghiêm túc gật đầu.

Mai Tường Vân thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía

Lâm Thiên. Trong nháy mắt, bỗng nhiên Mai Tường Vân cảm thấy mình lại có một nhận thức mới đối với Lâm Thiên.

Hình tượng cậu ẩm đời thứ ba của nhà giàu trong lòng Mai Tường Vân, cũng bắt đầu dao động, cùng với thay đổi. “Lâm Thiên, chuyện anh trợ giúp cô nhi viện Thanh Sơn, tôi bày tỏ cảm ơn đối với anh. Mai Tường Vân nói.

Ngay sau đó, Mai Tường Vân lại nói: “Nhưng anh đừng mưu toan khiến tôi thay đổi quan điểm đối với anh, đặc biệt là chuyện anh đổ oan cho bạn trai tôi.” “Tôi không đổ oan cho anh ta.” Lâm Thiên bất đắc dĩ giang tay. “Bây giờ tôi chẳng muốn nói với anh, đợi có kết quả kiểm tra, tôi xem anh còn chối thế nào?” Mai Tường Vân tức giận nói. “Chị Vân, anh Lâm, hai người?” Vẻ mặt Chung Huyền Anh nghi ngờ, cô nhìn bộ dạng hai bọn họ, sao giống Lâm Thiên và Mai Tường Vân có thù oán với nhau thế? “À, không có gì, chỉ có chút hiểu lầm với cô ấy thôi.” Lâm Thiên nói. “Hiểu lầm gì chứ?” Mai Tường Vân trừng Lâm Thiên một cái,

Chung Huyền Anh ở bên cạnh thấy bầu không khí không đúng, liền lập tức nói sang chuyện khác: “Anh Lâm, tin tức tốt mà anh nói ở trong điện thoại, không biết là tin tức tốt gì?” “Tin tức tốt là, tôi đã tìm được một cô nhi viện có sẵn, tổn ba mươi lăm tỷ xây vào hai năm trước, vẫn để trống. Tôi đã mua lại nơi này, có thể đưa bọn nhỏ qua đó bất cứ lúc nào” Lâm Thiên nói. “Thật vậy sao? Chuyện này thật sự quá tốt rồi, hôm nay lầu chính bị máy xúc phá thành phế tích, viện trưởng vẫn luôn lo âu sắp xếp cho bọn nhỏ thế nào, bây giờ vấn đề đã được giải quyết. Chung Huyền Anh kích động nói.

Im lặng một lát, Chung Huyền Anh lại vui sướng nói: “Anh Lâm, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, anh lại giúp cô nhi viện Thanh Sơn chúng tôi một ân huệ lớn.” “Chung Huyền Anh, không cần khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.” Lâm Thiên cười đáp lại một câu

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía Mai Tường

Vân, tươi cười nói: “Mai Tường Vân, thế nào? Tôi không như cô tưởng tượng đúng không? Bây giờ cô còn cảm thấy, tôi chỉ là một cậu ấm đời thứ ba của nhà giàu nữa không?” “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Mai Tường Vân bĩu môi nói một câu. Tuy ngoài miệng Mai Tường Vân nói vậy, nhưng ở trong lòng cô ấy, quan điểm và ấn tượng đối với Lâm Thiên thật sự thay đổi.

Đúng lúc này, di động của Mai Tường Vân đột nhiên vang lên. “Đồng nghiệp khoa giám định sao?"

Mai Tường Vân vừa nhìn, là đồng nghiệp khoa giám định gọi điện tới. “Lâm Thiên, anh xem, chắc chắn là kết quả giám định video clip kia đã có, để tôi xem anh còn nói được gì.” Mai Tường Vân lại lắc di động trước mắt Lâm Thiên. “Được thôi, vậy cô mở loa ngoài đi, để tôi cùng nghe xem." Lâm Thiên cười nói. “Mở thì mở."

Mai Tường Vân trực tiếp ấn nút nghe máy, sau đó mở loa ngoài ra. “Alo chị Vân, đã có kết quả giám định video clip của chị rồi." Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ.