Đối phương có thân phận cha của Tần Thi, nói thật vẫn làm Lâm Thiên hơi chút áp lực.

Trước khi xuất phát, Lâm Thiên cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thay một bộ âu phục gọn gàng, không đeo trang sức xa xỉ nào, thậm chí ngay cả đồng hồ cũng không đeo.

Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Thiên sợ mình mặc quá xa hoa, khoe khoang thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho cha của Tần Thi. Lâm Thiên lại sợ nếu mình mặc quá tùy tiện thì sẽ khiến cha Tần Thi cảm thấy mình không tôn trọng ông, nên cuối cùng lựa chọn chỉ mặc một bộ âu phục gọn gàng trang trọng.

Nói thật Lâm Thiên cũng không biết tại sao mình lại để ý như vậy. Cho dù gặp phải cường giả Tam Giai Nguyên Anh, cũng chưa từng bối rối với suy nghĩ nhiều như vậy...

Nhà chính của nhà họ Tần nằm trên núi Hoa Mai.

Người có thể ở trên núi Hoa Mai, không ai không phải là đại nhân vật nổi tiếng của Hà Nội.

An ninh của núi Hoa Mai vô cùng nghiêm ngặt, mặc dù nhà họ Tần đã nói trước một tiếng, nhưng Lâm Thiên vẫn phải trải qua nhiều lần kiểm tra rồi mới được lên núi.

Khi Lâm Thiên đến bên ngoài biệt thự nhà họ Tần, Tần Thi đã chờ Lâm Thiên ở cửa.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng gạo, mái tóc mềm mại buông xõa trên vai.

Mặc dù buổi tối ánh sáng không tốt lắm, song Lâm Thiên vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo của cô ấy.

"Lâm Thiên, anh muộn hai phút rồi." Tần Thi nhìn đồng hồ.

"Tôi cũng không biết muốn lên núi phải kiểm tra lâu như vậy." Lâm Thiên bất đắc dĩ buông tay.

Theo dự đoán lúc trước của Lâm Thiên thì chắc chắn có thể đến nơi sớm mười phút. Chỉ là Lâm Thiên không biết lại cần phải vượt qua nhiều bước kiểm tra rườm rà thế.

"Với tôi thì không sao cả, chỉ là cha tôi lại rất có ý thức về thời gian, ông ấy ghét nhất là người không đúng giờ." Tần Thi nhún vai nói.

Lâm Thiên nhếch miệng cười: "Tôi cũng không sao cả. Ông ấy cũng không phải cha vợ tôi, tôi để ý làm gì."

"Anh..." Tần Thi giậm chân trừng mắt nhìn Lâm Thiên một cái.

"Được rồi, chúng ta mau vào đi thôi." Lâm Thiên nói.

Ngoài miệng Lâm Thiên nói không thèm để ý, thật ra trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Dưới sự dẫn dắt của Tần Thi, Lâm Thiên đi vào biệt thự.

Nhà Tần Thi trang trí rất có phong cách, hơn nữa còn treo nhiều thư pháp tranh vẽ, bày nhiều đồ cổ, làm cho người ta có cảm giác uyên bác.

"Cậu Lâm Thiên, cậu tới rồi!" Ông Tần ngồi trong phòng, nhìn thấy Lâm Thiên thì tươi cười đứng dậy ra đón.

Sau khi ông Tần lão ăn thần dược vạn năng của Lâm Thiên (Khư Bệnh Đan), hiển nhiên thân thể đã tốt hơn rất nhiều.

"Ông Tần, gần đây sức khỏe của ông tốt chứ?" Lâm Thiên tươi cười chào hỏi ông Tần.

"Nhờ phúc của cậu Lâm Thiên, sau khi tôi uống thần dược vạn năng đã ngủ rất ngon." Ông Tần cười nói.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng đứng dậy từ sô pha. Lâm Thiên nhìn ông ta, người này cho người ta cảm giác tỉ mỉ, mạnh mẽ, có năng lực.

Lâm Thiên đã từng nhìn thấy ông ta trên TV, tự nhiên biết đây chính là cha của Tần Thi.

Không biết vì sao, sau khi Lâm Thiên nhìn thấy ông ta, trong lòng lại có chút áp lực không rõ vì sao.

"Xin chào chủ tịch Lâm Thiên, hoan nghênh cậu đến nhà tôi làm khách." Cha Tần Thi đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Thiên, đưa tay ra bắt tay với Lâm Thiên, trên mặt vẫn giữ  nụ cười.

"Chú Tần, xin chào." Lâm Thiên mỉm cười bắt tay anh ta.

Lâm Thiên vốn cho rằng ông ta sẽ nhắc tới chuyện Lâm Thiên đến muộn, nhưng ông ta lại không nhắc tới.

Ngay sau đó, cha Tần Thi mời Lâm Thiên đến phòng ăn.

Ông Tần ngồi ghế chủ vị, Lâm Thiên ngồi ghế cho khách, cha Tần Thi và Tần Thi cũng lần lượt ngồi vào chỗ.

Lâm Thiên còn cho rằng trong bữa cơm này cha Tần Thi sẽ nói với mình chuyện gì đó quan trọng. Lâm Thiên nghĩ, cha Tần Thi phải có chuyện gì thì mới mời mình tới chứ?

Nhưng mà trong quá trình ăn cơm, cha Tần Thi chỉ tán gẫu với Lâm Thiên về một số vấn đề không quan trọng, ví dụ như nói chuyện về tòa nhà cao tầng Vân Thiên của Lâm Thiên, cùng với thị trường tiêu thụ nước thần Vân Thiên, vân vân.

Sau bữa ăn.

"Lâm Thiên, theo tôi lên tầng thượng hóng gió đi, trên đó có thể ngắm được hầu hết cảnh đêm của thủ đô." Cha Tần Thi mỉm cười.

"Được thôi." Lâm Thiên cũng mỉm cười gật đầu.

"Cha, cho con đi cùng đi, con cũng muốn ngắm cảnh đêm." Tần Thi đứng dậy.

"Con cứ ở lại đây cùng ông đi, đây là chuyện riêng giữa hai người đàn ông." Cha Tần Thi nghiêm túc nói.

"Ồ." Tần Thi chỉ có thể bĩu môi đáp một tiếng, cha cô từ nhỏ đã nghiêm khắc, cô không dám không nghe lời.

Ngay sau đó, cha Tần Thi mang Lâm Thiên lên tầng thượng.

Trên tầng thượng như một khu vườn nhỏ, cha Tần Thi lấy một chai rượu vang đỏ trong tủ rượu trên tầng thượng ra, rót cho Lâm Thiên một ly, sau đó hai người đều cầm ly rượu vang đi tới trước sân thượng.

Đứng ở đây có thể nhìn thấy cảnh đêm của một nửa thủ đô.

"Tòa nhà cao nhất và sáng nhất kia chính là tòa nhà Vân Thiên của cậu." Cha Tần Thi nhìn ra phía xa.

Lâm Thiên phóng mắt nhìn theo, thấy một tòa nhà cao tầng toả sáng sáng giữa buổi đêm. Đứng ở đây có thể nhìn rất rõ, đó là tòa nhà cao nhất Hoa Quốc hiện nay, Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

"Đúng vậy." Lâm Thiên gật đầu.

"Cậu rất giỏi giang, có thể tạo ra một lượng tài sản đáng kinh ngạc dù còn rất trẻ, câu chuyện của cậu đủ để viết thành một huyền thoại kinh doanh." Cha Tần Thi nói.

"Chú quá khen rồi." Lâm Thiên Lâm Thiên khiêm tốn nói.

Cha Tần Thi uống một hớp rượu, sau đó lắc đầu nói:

"Nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là doanh nhân, chỉ là người qua đường với chúng tôi, trong mắt chúng tôi doanh nhân chẳng là gì cả, cho dù có tài sản hàng chục tỷ hay hàng trăm tỷ, chỉ cần một câu của người thật sự có quyền vẫn có thể khiến đế chế thương mại của cậu tan rã, chắc cậu từng nghe về câu triệu phú Thẩm Vạn Tam rồi đấy."

Tất nhiên Lâm Thiên đã nghe qua chuyện của phú thương Thẩm Vạn Tam. Ông ta là triệu phú thời  nhà Minh, có khối tài sản đáng kinh ngạc, nói ông ta phú khả địch quốc cũng không ngoa, nhưng cuối cùng bởi vì quá giàu có nên bị hoàng đế ghen ghét, phải đi lưu đày đến chết, gia tộc còn phải chịu họa diệt môn.

"Chú Tần, chú đang muốn nhắc nhở tôi là không thể kiếm quá nhiều tiền sao?" Lâm Thiên cười nói.

"Không, ý tôi là doanh nhân xét cho cùng vẫn chỉ là doanh nhân, ít nhất ở Hoa Quốc, doanh nhân trong mắt chúng tôi đều không đáng nhắc tới, chỉ như con kiến hôi." Cha Tần Thi cười lắc đầu.

Ngay sau đó, cha của Tần Thi quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, từ tốn nói:

"Để nói cho rõ ràng hơn, tôi nghe nói gần đây con gái tôi rất thân với cậu, còn có tin đồn hai đứa là bạn trai bạn gái, một nửa còn lại mà con gái tôi đang tìm kiếm chắc chắn không phải doanh nhân như cậu, người thông minh tự có phúc, tôi tin cậu là người thông minh, chắc hẳn có thể hiểu được ý của tôi."

Lâm Thiên cười: "Ý chú Tần là tôi không xứng với con gái chú, mong tôi giữ khoảng cách với con gái chú đúng không?"

"Cậu có thể hiểu như vậy, nhưng tôi không có ác ý, ngoài ra theo điều tra của tôi, cậu không chỉ có một bạn gái, cho nên tôi càng không thể để con gái tôi ở bên cậu." Cha Tần Thi nói.

Lâm Thiên uống một hớp rượu, sau đó từ từ nói: "Chú Tần, quan hệ giữa Tần Thi và tôi vốn không phải là bạn trai bạn gái, cho nên chú không cần lo lắng nhiều, lời đồn bên ngoài cũng chỉ là do tôi và Tần Thi giả làm người yêu thôi."

"Tốt nhất là vậy, nói thật cho cậu biết, đối tượng tôi tìm cho Tần Thi là hoàng tử Cát Lai, cậu ta là người thừa kế sau này của Cát Lai, sự giàu có, quyền lực và tầm ảnh hưởng của gia tộc cậu ta đều không phải thứ cậu so sánh nổi, cậu ta mới xứng với Tần Thi, hơn nữa cậu ta cũng thích Tần Thi, là lựa chọn tốt nhất cho nửa kia của Tần Thi." Phụ thân Tần Thi chậm rãi nói

"Chỉ là hoàng tử Cát Lai thôi sao?" Lâm Thiên cười cười.

Lâm Thiên đã từng gặp hoàng tử Cát Lai, rất lạc quan. Nhưng Lâm Thiên thật sự không nhìn ra anh ta có cái gì tốt, ưu thế lớn nhất chỉ là sinh ra với điều kiện quá tốt.

"Lâm Thiên, mặc kệ cậu có ôm ý định gì với con gái tôi không, tôi đều hy vọng cậu có thể giữ khoảng cách với nó. Tôi không muốn khiến hoàng tử Cát Lai hiểu lầm." Cha Tần Thi nói.

"Chú yên tâm đi, vẫn là câu nói trước, tôi và Tần Thi không có quan hệ đặc biệt gì." Lâm Thiên đáp.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, rồi nhìn về phía cha Tần Thi.

"Chú Tần, hiện giờ trong mắt chú có lẽ tôi chỉ là một doanh nhân nho nhỏ, nhưng tôi tin về sau tôi sẽ đứng trên một độ cao ngay cả chú cũng phải ngước nhìn, thậm chí tôi còn có sức ảnh hưởng tới cả thế giới, khiến cho cả thế giới phải run rẩy vì tôi!" Lâm Thiên cười nói.

"Chú, tôi hóng gió đủ rồi, xin phép xuống tầng trước."

Lâm Thiên nói xong thì xoay người đi xuống tầng.