Hứa Lân cười khổ nói: “Mấy chuyện muội nói ta đều thừa nhận. Nhưng vấn đề là ta cũng không biết bí mật này.”

Hứa Tử Yên gật đầu, tiếp tục nhỏ giọng thì thầm, hiện giờ bọn họ cách nhóm Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang một đoạn, hơn nữa hai người còn tận lực giảm thấp giọng: “Còn có, Hứa Kỳ sư huynh biết chuyện bảo tàng gia tộc, huynh là con trai tộc trưởng, lại là người có tu vi cao nhất trong đội ngũ đào vong, không có khả năng không biết chuyện này đúng không?”

Hứa Lân lặng thinh. Hứa Tử Yên cười khẽ một tiếng nói: “Vả lại, Hứa Thiên Lang là con trai duy nhất của cửu bá cao thủ đứng thứ hai trong gia tộc, trên người làm sao có thể không có bí mật?”

Thấy Hứa Lân không nói chuyện, Hứa Tử Yên tiếp tục nói: “Ta không có ý định thăm dò bí mật của các huynh, mỗi người đều có bí mật của bản thân, vì vậy nó mới gọi là bí mật, cũng bởi nó thuộc về thế giới của riêng mỗi người. Ai cũng có quyền lợi giữ kín bí mật của mình. Cho nên, Lân sư huynh, ta không hy vọng có người tra xét bí mật của ta.”

“Tử Yên.” Thần sắc Hứa Lân có hơi sợ hãi: “Ta không có ý tra xét bí mật của muội, chỉ là… chỉ là hy vọng có thể hiểu rõ muội thêm một chút.”

Hứa Tử Yên trầm mặc thật lâu, mới khẽ than một tiếng: “Ta hiểu, nhưng ta vẫn muốn giữ lại bí mật của ta.”

“Ừ, ta biết rồi.” Hứa Lân nhẹ nhàng gật đầu.

Vào thời điểm giữa trưa, tất cả mọi người đều đã tỉnh lại. Thấy mọi người điều tức xong. Hứa Tử Yên và Hứa Lân đứng dậy từ bãi cỏ, đi đến chỗ mọi người. Nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của mọi người, tâm trạng Hứa Tử Yên cũng cởi mở hơn, bèn cười nói: “Mọi người vẫn nên ăn chút đồ trước đi, bổ sung đầy đủ tinh thần, rồi chúng ta hãy tiến vào cốc.”

“Ừ.” Mọi người đều gật đầu đồng ý, bắt đầu ào ào lấy đồ từ trong túi trữ vật ra ăn. Bởi vì trong lòng mọi người đều thật tò mò về bên trong sơn cốc, bởi vậy tốc độ ăn cực nhanh. Chỉ mới một khắc, dưới sự chỉ huy của Hứa Tử Yên, mọi người đã xóa sạch dấu vết lưu lại chỗ này, kế tiếp đồng loạt đứng trước sơn cốc.

Tổ hai của Hứa Thiên Lang vẫn dẫn đầu phía trước, tổ một của Hứa Lân nhanh chóng theo sau, Hứa Tử Yên đứng ở trung gian, cuối cùng là tổ ba của Hứa Kỳ.

Hứa Thiên Lang vừa định cất bước, lại bị Hứa Tử Yên nhẹ giọng kêu ngừng: “Thiên Lang sư huynh, chúng ta ngự kiếm mà đi, nhưng không được bay quá cao, cứ cách mặt đất một thước là được.”

Hứa Thiên Lang gật đầu, mười thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật vòng ra, mười người giẫm lên phi kiếm, lẳng lặng đứng ở không trung lối vào sơn cốc.

“Đi.” Hứa Tử Yên quát nhẹ một tiếng, mọi người chậm rãi ngự kiếm bay vào sơn cốc. Đây là một sơn cốc vô cùng hẹp dài, hai bên là vách đá như được gọt tỉa, mặt trên mọc đầy các loại thực vật dây leo. Cỏ trên mặt đất rất cao, cao đến gần một thước, đám người Hứa Tử Yên gần như chạm lên đầu ngọn cỏ phi hành.

Từ bên ngoài nhìn vào, cảm thấy sơn cốc cũng không sâu lắm, nhưng khi đi vào, mới phát hiện sơn cốc cực kỳ khúc chiết, sâu thăm thẳm như không có tận cùng. Càng đi vào trong lại càng yên tĩnh, dần dần không còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang nữa.

Khi phi hành được hơn năm trăm thước, bỗng dưng ở một nơi cách Hứa Thiên Lang trăm mét, mấy bụi cỏ dưới đất bắt đầu rung chuyển. Cấp tốc tiếp cận đám người Hứa Thiên Lang, giống như sóng biển cuồn cuộn đánh tới.

“Lên không.” Hứa Tử Yên quát một tiếng, mười người đồng thời ngự kiếm bay lên cao. Nhóm Hứa Thiên Lang cảnh giác nhìn lại mặt đất, nhưng Hứa Tử Yên lại chỉ nhìn phía trên hai bên vách núi.

Bụi cỏ dưới mặt đất đột nhiên ngã rạp thành mảng, trong bụi cỏ lộ ra một bầy nhện đen to bằng cái nắm tay. Một con kề sát một con, cỏ cao gần một thước hoàn toàn bị đè bẹp xuống dưới, mặt cỏ vốn xanh ngát lập tức biến thành hàng loạt đốm đen lúc nhúc.

“Đây là cái gì?” Hứa Tử Yên nghe thấy mặt đất dày đặc tiếng ma sát sột soạt, nhịn không được nhìn lướt qua, nhất thời cả người liền nổi lên một lớp da gà chi chít.

“Đây là Hắc Quả Phụ (*).” Hứa Thiên Hải nhỏ giọng nói, phảng phất sợ kinh động đến bầy nhện Hắc Quả Phụ: “Mấy con nhện này gọi là Hắc Quả Phụ, lúc ta cùng phụ thân đi buôn bán đã từng nghe người ta nói qua. Tại rừng rậm Vô Tận có một loại yêu thú, phẩm cấp chúng nó cũng không cao, chỉ có nhị giai. Nhưng số lượng chúng nó lại hết sức kinh người. Kể cả cao thủ Trúc Cơ kỳ nếu không bay ở không trung, cũng sẽ bị bọn nó dựa vào số lượng cắn chết. Chúng nó có thể chui vào trong thân thể nhân loại, ăn sạch nội tạng nhân loại, chỉ còn mỗi lớp da bên ngoài.”

(*) Hắc Quả Phụ: Nhện quá phụ đen.

“Chúng ta làm sao đây?” Hứa Thiên Lang quay đầu hỏi Hứa Tử Yên.

“Tiếp tục bay vào trong, phải chú ý vách đá trên đầu, đề phòng có những thứ khác ập xuống.” Hứa Tử Yên nhỏ giọng nhắc nhở.

Tất cả mọi người đều im lặng, dè dặt cẩn thận phi hành vào trong. Tay Hứa Tử Yên đã lấy ra hai mươi tám tấm phù, chăm chú cảnh giác quan sát hai bên vách đá. So với mấy con nhện trên mặt đất, Hứa Tử Yên càng lo lắng hai bên vách đá hơn. Bởi vì nhện trên đất dù có nhiều hơn, hay hung ác hơn, thì đó cũng là trên mặt đất. Đối với bọn họ bay ở không trung, không có uy hiếp gì.

Nhóm mấy nam đệ tử Hứa Thiên Lang còn có thể chịu được, còn Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược chỉ nhìn thoáng qua bầy nhện trên mặt đất, rồi ngay cả nhìn lại cũng không dám, chỉ cảm thấy cả người nhờn nhợn, suýt chút nữa đã cắm đầu từ trên phi kiếm xuống.

Lại phi hành ước chừng hai trăm thước, một trận tiếng ma sát sột soạt từ trên đỉnh đầu truyền đến, còn chưa đợi mọi người trông thấy rõ ràng là thứ gì, Hứa Tử Yên đã ném hai mươi tám tấm phù trong tay ra ngoài. Lập tức xung quanh mọi người hình thành một màn hào quang trong suốt, bao phủ mọi người ở bên trong.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vô số điểm đen từ mấy loại thực vật dây leo trên hai bên vách đá chui ra, bổ nhào từ trên không xuống mười người Hứa Tử Yên. Va chạm vào màn hào quang Hứa Tử Yên bố trí phát ra tiếng bình bịch.

“A ~~ a ~~ a ~~” Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược dùng sức thét chói tai, thân hình đong đưa trên phi kiếm, mắt thấy sắp ngã xuống.

“Câm miệng.” Hứa Tử Yên lớn tiếng quát, giọng nói vang vọng trong màn hào quang thành tiếng ù ù. Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược lập tức ngậm miệng, có điều đều khép chặt hai mắt không dám mở ra, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

“Thiên Hải sư huynh, có biện pháp nào không?” Hứa Tử Yên khẽ cau mày hỏi.

“Ta từng nghe nói nhện sợ rét và sợ lửa, nếu chúng ta phóng hỏa, hẳn có thể thiêu chết bọn nó.” Hứa Thiên Hải nhìn màn hào quang bên ngoài chi chít nhện nói.

“Tử Yên, thiêu chết bầy nhện cũng chẳng có lợi, trên người chúng nó không có đồ giá trị gì cả, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này đi.” Hứa Kỳ nhìn Hứa Tử Yên đưa ra ý kiến.

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi.” Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược nhắm tịt mắt cùng gật đầu kêu lên.

“Không.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Bầy nhện này chẳng qua là nhị giai yêu thú, không có uy hiếp trí mạng với chúng ta, là nơi che giấu tốt nhất của chúng ta. Chúng ta ở trong này tìm một cái sơn động trốn trước, đợi nghỉ ngơi hồi phục cho khỏe, khi chúng ta hoàn toàn khôi phục và quen thuộc địa hình bốn phía, rồi hẵng hành động tiếp, như vậy mới là an toàn nhất. Bằng không, chúng ta cứ rời khỏi nơi này, lại xông lung tung vào địa phương không quen thuộc, một khi xông vào lãnh địa yêu thú càng thêm lợi hại, còn chẳng bằng trước tiên ở trong này nghỉ ngơi hồi phục.”

“Hả? Chúng ta phải trốn ở chỗ này á.” Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược đồng thanh sợ hãi kêu.

Vẻ mặt Hứa Tử Yên cũng cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Còn biện pháp nào đâu, ai bảo thực lực chúng ta thấp cơ chứ? Bầy nhện này là nơi che giấu tốt nhất của chúng ta, chỉ cần chúng ta tìm được một sơn động. Đuổi hết đám nhện bên trong ra, chúng ta vào đó ở, sau đó ta sẽ dùng phù phong kín cửa động, bên ngoài là thực vật dây leo rậm rạp, còn có bầy nhện đông đảo, ta nghĩ người đuổi giết chúng ta tiến vào sơn cốc, sau khi bị bầy nhện tập kích, cũng sẽ không đoán được chúng ta tránh ở nơi này.”

Mọi người ngẫm nghĩ, đều cảm thấy Hứa Tử Yên nói rất chí lý, chỉ mỗi Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược vẫn không nói gì. Hứa Tử Yên nhìn bộ mặt mướp đắng của Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược, cũng biết tâm lý lúc này của các nàng. Đừng nói các nàng, ngay cả sâu trong nội tâm chính Hứa Tử Yên cũng thấy nổi da gà. Nhưng vì khích lệ mọi người, Hứa Tử Yên vẫn nói ra chuyện đã thương lượng xong với Hứa Lân.

“Mọi người cùng nhau tìm một sơn động, chỗ ta có một ít đan dược Luyện Khí kỳ đỉnh chia cho mọi người, mọi người có thể ăn thoái mái giống như ăn kẹo, ta nghĩ không cần bao lâu, chúng ta đều sẽ đột phá.”

“Thật sự?” Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược bỗng chốc mở to hai mắt, rốt cuộc không chú ý tới bầy nhện làm cho người ta sợ hãi nữa, mà im lặng nhìn Hứa Tử Yên. Lúc này trong mắt các nàng làm gì còn bầy nhện, toàn bộ tầm mắt đều phủ kín thân ảnh Hứa Tử Yên. Kể cả nhóm nam đệ tử Hứa Kỳ cũng là bộ dạng không thể tin.

“Là thật, về lai lịch của ta cao tầng trong gia tộc đều biết, trước khi ta đến gia tộc đã từng được một tiên nữ truyền thụ công pháp, cũng đưa tặng ta rất nhiều đan dược, chờ chúng ta chọn được sơn động định cư lại, ta liền phân phát cho các ngươi.”

“Được.” Ai nấy đều tinh thần phấn chấn đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên lại từ trong túi trữ vật lấy ra tám tấm Hàn Băng phù, dè dặt cẩn thận sát nhập vào hai mươi tám tấm phù vốn có, hợp thành một phù trận mới. Sau khi phù trận mới hình thành, theo thủ quyết của Hứa Tử Yên chớp động, một tầng hàn khí bắt đầu chậm rãi tản ra quanh màn hào quang.

Hứa Tử Yên cẩn thận từng li từng tí khống chế Hàn Băng phù, nàng không bất chợt phóng hết băng hàn trong phù ra, như vậy sẽ đông chết bầy nhện bao quanh màn hào quang, nhưng sẽ có số lượng lớn xác nhện la liệt trên cỏ, để lại dấu vết cho những người đuổi giết các nàng. Do đó, Hứa Tử Yên chỉ gia tăng hàn khí từng chút từng chút một, bầy nhện trên màn hào quang dần dần bất an, tám chân bắt đầu cứng ngắc lại, rốt cuộc không bám được màn hào quang nữa, ào ào rớt từ trên xuống, giống như trời đổ cơn mưa rào. Chỉ là, ở trên vách đá, vẫn có bầy nhện bổ nhào xuống nhóm các nàng, tựa như mưa rơi càng thêm xối xả lần nữa.

Ngay cả Hứa Kỳ bắt gặp loại tình huống này, cũng kinh hãi không thôi, nhẹ giọng hỏi Hứa Tử Yên: “Tử Yên, màn hào quang muội bố trí có thể kiên trì nổi không?”