“Hẳn là không thành vấn đề.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp lời.

Hứa Tử Yên khống chế phù trận bao phủ tất cả, mọi người đồng loạt ngự kiếm nghe Hứa Tử Yên chỉ huy chậm rãi phi hành, lại bay vào khe sâu khoảng hơn năm trăm thước, toàn bộ bên trong sơn cốc hoàn toàn là một biển nhền nhện. Nhỏ nhất thì cỡ nắm tay, lớn nhất vậy mà to bằng một cái thớt.

Trên bầu trời, hai bên vách đá không ngừng có cả đám nhện nhào xuống, đập lên màn hào quang, sau đó chân nhện bị đông lạnh cứng ngắc, không níu được màn hào quang, rớt từ trên xuống. Nhưng chúng nó không bị ngã chết, hơn nữa còn bò lại lên vách núi.

Chỉ vừa mới tiến vào đây, đã khiến mọi người hiểu được sự nguy hiểm trong rừng rậm Vô Tận. Mọi người vừa chậm rãi phi hành, vừa tìm kiếm sơn động trên vách đá, bọn họ đã tìm được rất nhiều sơn động. Trên vách đá trong khe sâu có hàng loạt sơn động, không biết do thiên nhiên hay là bầy nhện tạo thành. Những sơn động nhóm Hứa Tử Yên phát hiện, Hứa Tử Yên đều dùng tinh thần lực tra xét, nhưng lại không có sơn động nào đủ lớn để mười người ở được, vì vậy bọn họ đành phải tiếp tục tìm kiếm trên hai bên vách đá.

Cứ tìm mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Hứa Tử Yên rốt cuộc dùng tinh thần lực tra xét ra một sơn động, sơn động rất lớn, hoàn toàn có thể chứa mấy trăm người. Hơn nữa cửa vào sơn động còn không lớn, bên ngoài lại bị thực vật dây leo che lấp kín mít, nếu không phải nhóm Hứa Tử Yên có lòng tìm kiếm, căn bản không nhìn ra được.

Hứa Tử Yên lấy một tấm Hỏa Linh phù, ném xuyên qua màn hào quang vào trong sơn động, vận dụng tinh thần lực khống chế tấm phù kia bay đến chỗ sâu nhất trong sơn động mới phát nổ phù. Ở cuối sơn động, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy, lửa nóng chớp mắt đã thiêu chết vài con nhện, những con khác thì hoảng loạn bò tới cửa động.

Hứa Tử Yên ném tiếp một tấm phù, theo sát đằng sau những con nhện kia phát nổ, lại là một ngọn lửa bùng lên. Càng đông nhện bắt đầu di chuyển về cửa sơn động. Hứa Tử Yên cứ ném hết tấm phù này đến tấm phù khác từ trong ra ngoài sơn động, phóng thích từng ngọn lửa nóng rực từ xa lại gần. Lập tức cửa sơn động liền có số lượng lớn nhện to cỡ cái thớt dũng mãnh tiến ra, vậy mà không có một con nhện nhỏ nào. Chỉ sau chốc lát, đã có một con nhện lớn bằng ba cái thớt vọt ra khỏi sơn động, leo lên vách đá, dữ tợn nhìn đám người Hứa Tử Yên.

Tròn hai khắc, nhện bên trong mới chạy sạch sẽ, rốt cuộc không còn con nào chạy ra từ bên trong. Nhưng Hứa Tử Yên vẫn không dẫn người vào, mà ném vào trong mấy tấm Hỏa Linh phù. Hứa Tử Yên biết sơn động này bởi vì bầy nhện đã cư trú lâu dài, hơn nữa xem ra còn là lãnh địa của một con nhện vương, bên trong nhất định tràn ngập độc tính và ẩm thấp, mà lửa có thể trừ độc, nên nhóm Hứa Tử Yên liền lẳng lặng bay lơ lửng ở bên ngoài chờ đợi.

Lại qua hai khắc, ánh chiều tà đang giãy dụa lần cuối dưới chân trời, lửa trong sơn động cũng đã hoàn toàn dập tắt. Hứa Tử Yên bắt đầu chuyển động màn hào quang ẩn chứa Hàn Băng phù, rồi chậm rãi di động phập phềnh tiến vào sơn động.

Trên màn hào quang phóng thích hàn khí lạnh như băng, vừa tới gần cửa sơn động, những con nhện vẫn tụ tập trước đó, vốn còn muốn chờ lửa tắt sẽ trở về sơn động, lại bắt gặp nhóm Hứa Tử Yên đang bay ở không trung tới gần. Vừa định bổ nhào qua nhóm Hứa Tử Yên để báo mối thù đốt động, lại chợt cảm giác được màn hào quang phóng ra một chút hơi lạnh, khiến chúng nó sợ hãi lui sang một bên.

Con nhện vương kia đột nhiên ưỡn bụng, một sợi tơ nhện thô to bắn tới Hứa Tử Yên, ‘bẹp’ một tiếng dính vào màn hào quang. Ngàn vạn con nhện trên vách đá đồng thời lộ ra bụng, từng sợi tơ nhện chớp lóe ánh bạc bắn tới nhóm Hứa Tử Yên. Rất nhanh toàn bộ màn hào quang liền biến mất, mặt trên phủ kín tơ nhện, ngay sau khi màn hào quang bị tơ nhện dính lấy, lập tức rơi xuống vách đá.

Đám người Hứa Mai và Hứa Mỹ Nhược không khỏi hoảng hốt thét chói tai, ngay cả Hứa Kỳ cũng hơi hoảng hốt hỏi: “Tử Yên, làm sao bây giờ?”

“Không được ra khỏi màn hào quang.” Hứa Tử Yên một mặt ra lệnh, một mặt nhanh chóng lấy ra tám tấm phù từ trong túi trữ vật, lại một lần nữa gia nhập vào phù trận, phong bế Hàn Băng phù. Tám tấm Hỏa Linh phù vừa mới gia nhập vào trong phù trận, ngoài màn hào quang lập tức bùng lên một ngọn lửa, chỉ trong hai ba hơi thở, tơ nhện ngoài màn hào quang đã hoàn toàn bị thiêu hủy, khôi phục bộ dạng vốn có. Toàn bộ người trong màn hào quang đều đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vì để tránh phá hoại hoàn cảnh xung quanh, để lại dấu vết của mọi người, sau khi đốt cháy lớp tơ nhện, Hứa Tử Yên lập tức phong bế Hỏa Linh phù. Mở ra Hàn Băng phù lần nữa, nhẹ nhàng bay lên sơn động. Lần này, có thể bởi vì bầy nhện khiếp sợ sự lợi hại của nhóm Hứa Tử Yên, còn chưa đợi chúng nó phản ứng lại, nhóm Hứa Tử Yên đã tiến vào trong sơn động, phía sau có số lượng lớn nhện chen chúc vào theo.

Nhưng khi nhóm Hứa Tử Yên dừng lại, những con nhện này cũng dừng theo, đứng cách đó không xa vây xem bọn họ, giữa hai bên như đã tiếp xúc truyền tín hiệu, thương lượng phương án gì đó.

Hứa Tử Yên đánh giá xung quanh, lúc này trong sơn động đã bị Hỏa Linh phù đốt cháy vô cùng khô ráo. Chỉ là không khí vẫn hơi có mùi khó ngửi. Hứa Tử Yên khống chế màn hào quang lui đến đáy sơn động, lấy một tấm Phong Linh phù từ trong túi trữ vật, ném từ màn hào quang ra ngoài, một lát sau, trong sơn động nổi lên cơn gió lớn, cấp tốc cuốn hết không khí không sạch sẽ trong sơn động ra ngoài, mấy con nhện cũng bị thổi đến ngã trái ngã phải, tám chân túm chặt lấy mặt đất và vách sơn động.

Đợi gió ngừng, Hứa Tử Yên nhanh chóng ném ra tám tấm Hàn Băng phù, bố trí một tòa phù trận ở giữa sơn động, chia toàn bộ sơn động thành hai nửa, ngăn cách bầy nhện ở bên ngoài. Tám tấm phù tỏa ra một tầng quầng sáng, phóng thích hơi lạnh, khiến bầy nhện vừa cảm giác được băng hàn lập tức hơi cách xa quầng sáng.

Hiện tại, Hứa Tử Yên đã tán đi màn hào quang bao phủ trên người các nàng, thu phù trở về. Hứa Tử Yên nhìn quầng sáng thoáng suy nghĩ chốc lát, rồi ở trong sơn động tìm kiếm một tảng đá bằng phẳng, lấy ra phù bút cùng phù chỉ. Múa bút như rồng rắn, dưới biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mọi người, chớp mắt đã chế tạo ra mười sáu tấm Liễm Tức phù.

Vẫy tay ném mười sáu tấm Liễm Tức phù ra khỏi quầng sáng, lại ở bên ngoài quầng sáng bố trí một tòa phù trận, lập tức che giấu khí tức phát ra từ phù trận do tám tấm Hàn Băng phù tạo thành. Cuối cùng không còn chút cảm giác về sự tồn tại của nó nữa, càng khỏi nói đến nhóm Hứa Tử Yên ẩn trong quầng sáng. Chỉ cần những người đuổi giết bọn họ không tự mình tiến vào sơn động này, mà dùng tinh thần lực tra xét, thì tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra nhóm Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên đến bây giờ mới rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống một tảng đá. Mọi người cũng ào ào tìm kiếm nơi ngồi xuống, thần kinh căng thẳng suốt đường đào vong, giờ lại đột nhiên có thể thả lỏng, nên tất cả mọi người lập tức cảm thấy hơi mệt mỏi. Đây không phải thân thể mệt mỏi, mà là tâm lý mệt mỏi.

Hứa Lam thoáng liếc nhìn bầy nhện bên ngoài quầng sáng một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt, nhưng lại nhịn không được nhìn thêm lần nữa. Sau đó chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, ngứa ngáy khó chịu. Rốt cuộc, Hứa Lam có chút nhịn không được, lén lút đi tới trước Hứa Tử Yên, sợ hãi hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, vì sao tỷ không đuổi hết bầy nhện ra khỏi sơn động, mà phải để lại một nửa cho chúng nó?”

Nghe câu hỏi của Hứa Lam, mọi người cũng đều không hiểu nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên bất đắc dĩ nở nụ cười, nhẹ giọng giải thích: “Để lại một nửa cho bầy nhện cư trú, vì chúng nó ở bên ngoài có thể che giấu hành tung của chúng ta. Kể từ đó, cho dù có kẻ chưa từ bỏ ý định truy đuổi tiến vào, phát hiện bên ngoài đều là nhện, cũng sẽ không đoán ra chúng ta ở bên trong.”

“À.” Tất cả mọi người kính nể nhìn Hứa Tử Yên, chỉ có Hứa Lam vẫn sợ hãi nói: “Tử Yên tỷ tỷ, vậy… tỷ có thể thi triển pháp thuật gì, che chắn quầng sáng lại không, cứ nhìn cả bầy nhện như vậy, rất ớn lạnh.”

Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn bầy nhện bên ngoài quầng sáng, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, vì thế liền vẫy tay ném ra một tấm Huyễn Cảnh phù, lập tức tại quầng sáng kia liền xuất hiện một ảo ảnh sông núi nước non, làm người ta vừa nhìn đã thấy tinh thần thoải mái.

Mỗi một nửa sơn động này thôi đã cực kỳ rộng lớn, nhóm Hứa Tử Yên chỉ có mười người, nên lại cảm thấy quá sức rộng rãi. Hơn nữa ở vách sơn động còn có hai hang nhỏ, nhóm Hứa Tử Yên lần lượt đi vào xem xét một phen, mỗi hang nhỏ có thể ở được ba người. Đám người Hứa Lân tìm một tảng nham thạch lớn nhất, lại dùng pháp thuật đào rỗng tảng nham thạch kia, sau đó ném vào trong đó một tấm Thủy Linh phù, tảng nham thạch kia lập tức chứa đầy nước trong.

Đều là người trẻ tuổi, nên lúc này giống như có một căn nhà mới, mọi người đều bận rộn thu dọn sơn động, mất cả nửa canh giờ, mọi người mới thu dọn sơ trong sơn động một lượt, lại dùng nước rửa tay và mặt, rồi mới ngồi vây quanh nhau bắt đầu ăn cơm.

Mọi người vừa ăn cơm, vừa không nhịn được len lén nhìn Hứa Tử Yên, trong mắt lộ ra trông ngóng, khát vọng, giống như mấy đứa trẻ đang hy vọng người lớn phát kẹo vào dịp mừng năm mới.

Đợi mọi người đều ăn uống no nê, Hứa Tử Yên vỗ tay, tập trung lực chú ý của mọi người. Thấy mình chỉ mới vỗ tay một cái, ánh mắt mọi người đã lập tức sáng ngời nhìn mình, ánh mắt phóng ra tia hưng phấn, trong lòng Hứa Tử Yên liền cảm thấy buồn cười, biết là bọn họ đang chờ bản thân thực hiện lời hứa, cho bọn họ đan dược tu luyện tốt hơn.

Do đó, Hứa Tử Yên cũng không tiếp tục kéo dài. Lấy ra số đan dược đã chuẩn bị sẵn trong túi trữ vật, phát cho mỗi người hai lọ. Trong hai lọ này chứa Bạo Linh đan, hơn nữa đều là ngũ phẩm Bạo Linh đan, mỗi lọ chứa đầy năm mươi viên. Kể cả mỗi ngày một viên, cũng cũng đủ dùng cho một trăm ngày.

Vì làm bộ, Hứa Tử Yên cũng cho Hứa Lân hai lọ, Hứa Lân phối hợp cầm lấy, giả bộ giống mọi người, gấp gáp không thể mở ngay lọ đan dược ra, vừa mở, một làn hương đan dược nồng nặc lập tức bao trùm cả sơn động…